Chuyện Quái Dị Ở Trường Học - Chương 12: Lớp sương mù thứ ba (3)
– Em đứng ngoài cửa làm gì? Vào đi! – Lý Dật Phàm bước lại, ra hiệu cho tôi cùng đi vào. Tôi ngửng đầu lên, sợ hãi nhìn anh ta.
– Anh, anh không nghe thấy tiếng gì sao? Tiếng giải phẫu cơ thể người?
– Em nói gì?
Lý Dật Phàm xoay người một vòng rồi lại bước đến trước mặt tôi.
– Hôm nay là chủ nhật, em quên rồi à? Mọi người chẳng ai lên lớp, chẳng nói đến ở đây, tiếng động ở đâu ra?
Tôi đờ người ra, lại đến rồi, chỉ có tôi là nghe thấy.
– Tống Lương Ngâm, em đã từng học trong phòng giải phẫu này bao giờ chưa?
Lý Dật Phàm cúi đầu nhìn tôi, có thể là do lúc đó tôi quá căng thẳng nên anh ta cố tìm cách nói chuyện với tôi.
– Đương nhiên, lớp lâm sàng 2 và lớp lâm sàng 1 học kì này bắt đầu học ở đây.
Tôi đi đến một bàn giải phẫu, chỉ tay nói:
– Đây là bàn giải phẫu của tổ bọn em. Tiếc là năm người chỉ hoàn thành buổi thực tập giải phẫu được có một lần.
– Ơ? Năm người bọn em gồm những ai? – Lý Dật Phàm hỏi một cách hứng thú.
– Có sư tỉ, Trương Diễm Hồng, Ngô Tiểu Yến, em và Vương Tuyết Vi. Năm người này anh đều nhìn thấy hết rồi…
Nói đến đây, tôi bất ngờ dừng lại, trong mắt đầy sự sợ hãi. Lắc lắc đầu, mở to mồm nhưng vẫn không nói được câu nào. Năm người giờ đã chết đi ba, còn một người hiện đang nằm trong bệnh viện, chỉ còn mỗi tôi vẫn đang sống dở chết dở ở nơi đây. Tại sao lại trùng hợp đến thế, đúng vào năm người chúng tôi? Lẽ nào chúng tôi đều đã gặp phải một thứ gì đó không sạch sẽ?
Khuôn mặt Lý Dật Phàm bỗng nghiêm túc hẳn lên. Anh ta tập trung suy nghĩ rồi hỏi:
– Hôm thực tập giải phẫu đó, năm người các em đã làm những gì?
– Môn giải phẫu, đương nhiên là giải phẫu cơ thể người rồi. – Tôi nói giọng khàn khàn.
– Các thao tác cụ thể thế nào? – Anh ta tiếp tục hỏi.
– Bọn em giải phẫu một cơ thể phụ nữ theo các bước thao tác. à, đúng rồi. Cô ấy chết do bị xe đâm, gia đình cô ấy quyên tặng. Tuy cơ thể có đôi chút giập vỡ song không ảnh hưởng tới việc thực tập giải phẫu của bọn em.
Tôi nhớ lại thật tỉ mỉ về ngày hôm đó.
– Theo các bước tao tác?
Lý Dật Phàm dường như không hiểu lắm:
– Cái này cũng cần phải có các bước cơ à?
– Đương nhiên phải có rồi! – Tôi tròn mắt nhìn anh ta. Tôi nói với giọng không hài lòng về việc anh ta coi thường chuyên môn này.
– Đầu tiên là sư tỉ và Trương Diễm Hồng mổ da, phân chia bắp thịt; sau đó Ngô Tiểu Yến làm về các huyết quản và dây thần kinh chính. Cuối cùng em và Tuyết Vi mới mổ phần khoang ngực và bụng, quan sát khí tạng.
– ồ, hóa ra là như vậy. – Lý Dật Phàm thể hiện rằng đã học được rất nhiều. – Vậy… ngoài việc giải phẫu cơ thể người ra, các em còn gặp phải chuyện gì đặc biệt không?
– Chuyện đặc biệt? – Tôi bặm môi, cố gắng tìm kiếm những tình tiết nhỏ trong đầu về buổi hôm đó. – à, em nhớ ra một chuyện. Hôm đó khi bọn em đang lên lớp giờ giải phẫu thì đột nhiên nghe thấy tiếng một người đàn ông gào thét ở ngoài hành lang. Anh ta hét lên nào là phạm tội giết người… giết người phải đền mạng… cứ loạn cả lên! Nghe nói, anh ta đến để ngăn cản cho xác của người vợ chưa cưới của mình không bị giải phẫu. Nhưng do anh ta không phải là người thân thích của người chết nên phía trường vẫn không để ý đến yêu cầu của anh ta. Điều này… có được coi là đặc biệt không?
– ừ. – Lý Dật Phàm gật đầu. – Hôm nay nói tới đây thôi. Thực ra anh không nên kéo em tới nơi này, nơi này sẽ khiến tinh thần em căng thẳng hơn. – Nói xong anh ta cười một nụ cười xin lỗi rồi đưa cho tôi một thứ gì đó.
– Đeo cái này vào người, nếu còn nghe thấy âm thanh kì lạ thì mở nó ra! Nhớ lấy!
Tôi cúi đầu nhận lấy và nhìn. Đó chính là một chiếc máy nghe trộm để lần theo dấu vết loại nhỏ!
– Cảnh sát Lý, anh có tin thế giới này có ma không? Anh có cảm giác rằng năm người chúng tôi đã gặp ma rồi không? – Tôi lắp bắp hỏi anh ta. – Em cảm giác mình sắp bị điên rồi. Thật sự sắp không chịu được rồi.
– Em đừng nghĩ lung tung. Yên tâm đi, cảnh sát sẽ bảo vệ em. Anh đảm bảo, vụ án này sẽ được đưa ra ánh sáng rất nhanh thôi.
Lý Dật Phàm khẽ hứa với tôi. Kì lạ ở chỗ, nghe xong câu nói này, tôi chẳng những không có cảm giác vui vẻ mà trái lại còn cảm thấy một áp lực từ tim trào lên khiến tức thở, nó quẩn quanh một hồi lâu.
V
Sau ba ngày ở lại viện theo dõi, ngày mai Vương Tuyết Vi đã có thể về. Từ khi cô ấy xảy ra chuyện, chỉ cần nhìn thấy trời tối một cái, tôi đã bắt đầu sợ hãi. Cho dù giáo viên có điểm danh tiết tiếp theo hay không tôi cũng chẳng còn bụng dạ nào mà học nốt tiết đó, vội vàng cầm cặp sách nhanh chóng rời khỏi phòng học có cầu thang lớn.
Giảng đường vừa được xây xong cũng có kiến trúc giống như vậy, mỗi một phòng học đều có mười mấy lối ra rộng rãi. Sau này, ban ngày có thể đến đây để lên mạng. Tôi cắp cặp lên, vừa đi vừa nghĩ. Bỗng nhiên, ánh sáng cuối ngày trên kính cửa sổ sát đất nơi khóe mắt đã cho tôi thấy cái gì đó.
Một đôi mắt lạnh lùng đang dõi sát theo từng cử chỉ của tôi.
Tim run lên, tôi do dự vì muốn quay đầu lại nhìn xem thế nào, đúng lúc có mấy sinh viên đi qua cọ vai vào tôi. Thế là tôi thừa dịp đó quay đầu lại, sau lưng chẳng có một cái gì. ánh mắt tôi đã đón lấy một khoảng không. Nhưng cái cảm giác bị giám sát không hề mất đi. Nhìn quanh một lát, tôi chẳng thấy cái gì khác lạ ngoài mấy sinh viên đang đi lại vội vàng như tôi.
Tim tôi đập loạn nhịp, cảm giác sợ hãi đã chinh phục được tôi. Đứng sững lại, tôi chuyển từ cách bước nhanh sang chạy vội. Mỗi lần ý nghĩ sợ hãi được nảy ra, tôi cảm thấy bốn phía như đều có gió từ cõi âm thổi đến, bóng cây bóng hoa đều biến thành bóng ma hết cả.
Trong lúc chạy, tôi cảm giác như đang có đôi mắt quỷ tối om dõi theo phía sau, hút lấy linh hồn của tôi… Chạy một hơi về kí túc, ánh đèn sáng hài hòa đón tiếp tôi. Tôi dừng lại, nhìn về phía bóng đêm và ánh trăng sáng đang bị nhốt ngoài khung kính cửa sổ, thở một hơi dài. Mồ hôi trên mặt thật ngứa ngáy khó chịu. Tôi cầm chậu đi đến buồng chứa nước.
Tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước khiến tôi liên tưởng đến tiếng nước nhỏ giọt tí tách vào mỗi đêm. Từ khi tôi nghe thấy âm thanh tiếng nước nhỏ giọt, mỗi buổi sáng trước cửa kí túc phòng tôi đều ẩm ướt hết cả. Ngừng hít thở, tôi cho mặt ngập trong chậu. Nhớ đến hôm đầu tiên lên lớp môn giải phẫu, một sinh viên trong lớp đã vẽ một bức tranh biếm họa: mấy cái xác trên bàn mổ ngồi cả dậy để hỏi thăm sức khỏe của những người thực hiện giải phẫu. Lúc đó, sau khi xem xong tôi đã cười lớn nhưng bây giờ lại cảm thấy nỗi sợ hãi lan ra khắp cơ thể.
Nước thấm ra ngoài cửa kí túc thực ra không phải là nước, cái mùi đó là mùi của phoóc – môn.
Dạ dày đột nhiên đau quặn, tôi ngửng mặt lên, hai tay cầm chậu nước và hất mạnh đi. Những giọt nước lạnh rơi xuống từ khuôn mặt, tôi đứng thẳng người dậy, trong gương một khuôn mặt xanh xao yếu ớt giống như từng bị ngâm trong nước vậy.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi có cầm theo một cái kéo, định để sửa lại đôi lông mày đang ướt. Tôi nhìn vào gương và bắt đầu cắt sửa theo ý muốn.
“Lương Ngâm, Tống Lương Ngâm…”
Tiếng của Tiểu Yến Tử đột nhiên lại vang lên bên tai tôi. Tôi chớp mắt lại và nhìn vào trong gương. Tôi nhìn thấy Tiểu Yến Tử đang đứng phía sau lưng mình, cười với tôi, chiếc núm đồng tiền ở hai bên má lúc ẩn lúc hiện.
– Lương Ngâm, cậu đi với mình đi, chúng ta lại cứ như trước, cùng nhau lên lớp, cùng nhau tự học… – Tiếng của cô ấy nghe ra đầy mê hoặc.
Tôi thẳng đờ người ra, một hồi lâu mới thoát ra được một chữ từ trong kẽ răng:
– Không.
Tiểu Yến Tử vẫn nhìn tôi cười, từ từ đưa tay lên vai tôi.
Tôi sợ hãi muốn rời khỏi cô ấy nhưng mỗi lúc cô ấy một gần hơn.
– Lương Ngâm, cậu không đến cứu mình, cậu đã hại chết mình! – Giọng Ngô Tiểu Yến lạnh lùng truyền vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo từ dưới đáy tim. Tôi nhìn thấy, trong khóe mắt cô ấy chảy ra một giọt máu.
– Không, tôi không… – Chưa nói hết lời tôi đã ngất lịm đi.
– Lương Ngâm, Lương Ngâm? Một tiếng gọi lớn vang bên tai, tôi cố gắng mở mắt ra và nhìn thấy Trương Nhạc Thanh đang ngồi bên cạnh, tay cô nắm lấy cánh tay tôi. – Tớ làm sao thế?
Trán truyền đến một cảm giác đau ngầm. Tôi vung tay khỏi cô ấy rồi chống tay lên trán mình. Trời ơi! Tôi sờ thấy một miếng băng gạc.
– Ngốc ạ, cậu hết chuyện hay sao mà phải làm tổn thương bản thân thế! – Trương Nhạc Thanh bỗng nhiên kích động và nói với tôi. – Cậu vừa mới chảy máu và ngất đi. Tớ và Mã Dập Tinh đến dìu cậu về, vừa mới gọi bác sĩ đến băng bó cho cậu đấy.
– Mình chảy máu? – Tôi hỏi bằng giọng nghi ngờ.
– Đúng thế, rất lạ phải không?
Trương Nhạc Thanh gạt tay tôi ra, không cho tôi động vào vết thương.
– Ban nãy bác sĩ băng bó cho cậu, mình nghe thấy hai y sĩ nói chuyện với nhau, bảo rằng ba ngày mà Tuyết Vi của chúng ta nằm viện đấy, tối nào cô ấy cũng mộng du. Nếu không có Lý Chấn Quân theo dõi sát cô ấy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
– Sao cô ấy lại mộng du được?
Tôi ngạc nhiên. Tuyết Vi và chúng tôi đã ở cùng nhau gần một năm, chưa bao giờ thấy cô ấy mắc chứng như thế này cả.
– Mình cũng nói thế, nhưng sự thực đã bày ra tại đó đấy.
Mã Dập Tinh bước ra từ phòng vệ sinh, đúng lúc nghe thấy tôi và Nhạc Thanh nói chuyện. Cô ấy chạy đến, cùng với Nhạc Thanh đỡ tôi dậy từ trên ghế. Ba người chúng tôi từ từ bước ra khỏi trạm xá của trường.
– Lương Ngâm, cậu là người can đảm nhất, lạnh lùng nhất trong phòng bọn mình mà sao hôm nay lại xảy ra chuyện này? Những lần thực nghiệm về lột da tróc xương cậu đều không để xảy ra chuyện gì mà. – Mã Dập Tinh vừa hỏi vừa dìu tôi đi xuống bậc thềm của cửa trạm xá.
Tôi vừa định nói một câu gì đó thì đột nhiên phía trước mặt có một người đi tới, chặn trước mặt ba chúng tôi. Nhưng có thể do ba người chúng tôi đứng thành một hàng, tránh sang trái sang phải cũng vẫn không nhường nổi đường.
ánh mắt hung ác, sắc mặt u ám, cái người này trông hơi quen quen. Tôi đứng đúng chỗ đối diện với người này. Khi ngửng đầu nhìn anh ta thì một cảm giác lạnh lẽo toát lên từ dưới gót chân, giống như một con rắn đang quấn quanh thân.
– Xin lỗi.
Trương Nhạc Thanh buông cánh tay của tôi ra, nhường cho người đó lối đi.
Khuôn mặt xanh xao lạnh lẽo ấy tiếp cận gần tôi, trước mắt tôi nó được phóng to tới vài lần. Theo bản năng tôi tránh sự tiếp cận của hắn ta. Chỉ là một cái lách người, anh ta cọ vào người tôi mà bước qua.
– Nhìn người đàn ông kia sao sắc mặt lại kém thế nhỉ, chẳng biết có phải mắc chứng bệnh gì không chữa được không nữa? – Trương Nhạc Thanh quay người nhìn về phía sau lưng người đàn ông, thầm thì.
Mã Dập Tinh nhìn ra sự căng thẳng của tôi, cô vỗ nhẹ vào mặt tôi và nói:
– Hâm ạ, về phòng nhanh lên, cẩn thận không bị cảm đấy.
VII
– Lương Ngâm, Lương Ngâm…
Âm thanh tiếng gọi nhỏ nhẹ, từng đợt từng đợt lướt qua đỉnh đầu, trong đêm tối tĩnh mịch giống như có thể sờ thấy được.
Tôi xoay người liên tục, cho rằng mình đã tỉnh. Mắt mở to, cố gắng tạo ra một khe khở.
– Lương Ngâm, cậu đến với mình đi, bây giờ đến đi, mình đợi cậu…
Tôi choáng đầu đến khó chịu, giống như đang bị những chiếc dây chun bắn vào đầu một cách không kiêng nể. Đầu đau đến mức không còn tìm thấy vị trí chính xác để ấn nó xuống, chỉ cảm thấy toàn bộ da đầu tê liệt. Giống như có cái gì đó thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, chiếm lấy thần kinh và chi phối cơ thể tôi.
– Lương Ngâm, Lương Ngâm… – Âm thanh đó lại bắt đầu thúc giục tôi, câu này nối tiếp câu khác.
– … Được rồi.
Tôi thở một hơi cuối cùng, không thèm giẫy giụa mà cố gắng đi theo.
Một người bước đi từ từ trong bóng đêm… lần mò theo mỗi một tấc đất, lại lần mò theo mỗi một bức tường… một ngọn gió thổi qua tai tôi, âm hồn người chết lượn lờ trong gió và nói thầm bên tai tôi:
– Đừng sợ… đến bên mình đi… mình đang đợi cậu, vẫn đang đợi cậu đây…
Đêm lạnh như nước. Những giọt sương rớt trên phần da thịt để lộ dẫn đến từng cơn run sợ.
Hai cánh cửa to từ từ mở ra. Hồ nước, một hồ nước khá to…
Mặt nước yên tĩnh, không có một gợn sóng…
Ngón tay khẽ chạm…
“Bịch”.
Một gợn sóng… hai gợn sóng… ba gợn, bốn gợn…
Có một vật thể gì đó đứng thẳng lên trong nước. Mơ mơ hồ hồ, không nhìn được rõ, còn cả ánh sáng yếu ớt, từ mặt trăng chiếu xuống…
Nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng hình của Ngô Tiểu Yến, cô ấy không ở đây, cái mà tôi có thể nhìn thấy được chỉ là một bể nước. Đây là đâu? Tôi đang ở trong nước à? Tại sao không có người? Ai trả lời tôi? Rốt cuộc có người hay không? Ngửng đầu lên tôi nhìn thấy ánh trăng rất lớn, ánh sáng nhuộm một màu đỏ đồng…
Bốn phía tĩnh mịch như đang ở trong nghĩa địa, nước trong bể không chút động tĩnh…
– Cô đến rồi à? – Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ phía sau tôi. Ngay cả vật thể gì đó cũng không chịu yên nữa, sóng nước bắt đầu dao động…
Tôi từ từ quay người lại, sợ hãi nhìn về phía bóng người đang đứng ở trong bóng tối kia.
– Anh là… ai? – Chỉ mỗi ba từ thôi nhưng cứ như tôi phải dùng toàn bộ sức lực vậy.
– Tôi đang đợi cô, đã đợi rất lâu rồi…
Rất chậm rất chậm, hắn đi về phía dưới ánh trăng. Tôi mở to đôi mắt, cuối cùng cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn…
ánh trăng ẩn hiện, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo của hắn để lại cho tôi một cảm giác giống như một con rắn có thể xông lên cắn bạn bất cứ lúc nào. Cảm giác đó rất quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó…
– Cảm thấy lạ vì tại sao cô lại ở đây phải không? Ha ha, cô nên hỏi Ngô Tiểu Yến, hoặc là Trương Diễm Hồng… hoặc là… cô gái đầu tiên ấy, tên là gì nhỉ?…
ánh mắt u ám của anh ta chuyển tới mặt tôi, đôi môi mỏng dính phun ra một câu nói lạnh tanh.
– Cô nên hỏi bọn họ, năm người cô rốt cuộc đã làm chuyện gì!
– Chúng tôi… đã làm gì?
Một cảm giác lạnh như băng tấn công vào tim tôi. Tôi lùi về phía sau nửa bước.
Anh ta nhìn vào tôi một cách kì quái, tiếng nói phút chốc được văng ra:
– Cô đã giết người, cô quên rồi ư? Làm sao cô có thể quên được, các cô đã giết chết cô ấy!…
– Không, tôi, tôi chưa bao giờ giết người cả! – Tôi vội vàng lắc cái đầu đang hôn mê của mình. Lạ thật, tại sao lại có cảm giác sắp tắc thở thế này?
– Tất cả các cô đều nói dối, nhưng các cô không lừa được tôi đâu. Không sai! Chính là năm người các cô đã cùng nhau hợp sức để giết người vợ chưa cưới của tôi!
Nụ cười cay nghiệt xuất hiện trên khóe môi hắn ta.
– Tôi tận mắt nhìn thấy, cô còn muốn ngụy biện?
Người vợ chưa cưới của hắn ta? Lúc này, đầu tôi trống rỗng, chỉ có thể lặp lại một cách vô thức câu nói của hắn ta.
– Người vợ chưa cưới… của anh?
Là nguyên nhân nào khiến anh ta chắc chắn chúng tôi là hung thủ? Chúng tôi đã từng hợp tác để giết ai? Một ánh sáng xuất hiện đột ngột, một đáp án rất sống động đã bày ra trước mắt. Tôi nhếch mép lên:
– Không…
Tôi nghẹn ngào, hít vào rất nhiều để muốn thoát ra một câu hoàn chỉnh:
– … Người vợ chưa cưới của anh… cô ấy đã chết từ lâu rồi… là, là do tai nạn xe…
– Không!… Cô ấy chưa chết, là các ngươi đã hại chết cô ấy… là các ngươi!
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới, cái lạnh ghê người khiến cho đầu ngón tay tôi mất đi độ ấm. Anh ta dường như bị những lời nói của tôi kích động đến phẫn nộ.
– Tuy tao không đến cứu được cô ấy kịp thời… nhưng không sao, từng người các ngươi sẽ đều phải chịu giết người đền mạng, không ai được sống cả!
– Không! Tôi không lừa anh, cô ấy… thật sự… đã bị xe đâm chết rồi! – Tôi vừa hét lên vừa giãy giụa, định chạy ra khỏi khoảng không âm u đáng sợ này.
Tim tôi đập nhanh mạnh. Tôi không thể hiểu nổi tình trạng hiện tại của mình. Tại sao tôi lại tới đây? Đây là nơi nào?