Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa - Chương 33: Giờ thứ mười một – Đại sảnh phòng xét nghiệm tầng hai
- Home
- Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa
- Chương 33: Giờ thứ mười một – Đại sảnh phòng xét nghiệm tầng hai
Lộ Hà kích động gật đầu, để điếu lan sang một bên , một lần nữa đi đến trước cửa:“Mau tới hỗ trợ, xem ra chúng ta phải tìm được bàn công tác của bà ấy .”
“Không, không cần, anh lấy cái kia ra trước hẳn nói.” Tôn Chính chỉ vào phía sau cửa thủy tinh .
Lộ Hà nương theo ngọn đèn liền thấy , bên trái hai cái cửa sổ có một cuốn sổ . Hắn cúi người , thò tay xuyên qua cửa sổ , cố gắng một hồi lâu , mới miễn cưỡng lấy được cuốn sổ đó .
“Hô! Tay đau quá ” Hắn lắc lắc tay, đem cuốn sổ để lại gần “Phòng xét nghiệm vệ sinh trách nhiệm biểu .”
Không nói hai lời, hắn liền lật lên trên .
Từ tờ đầu đền tờ cuối cùng , hắn ngẩng đầu lên nhìn Tôn Chính, vẻ mặt ngưng trọng:“Không tốt , ở đây không có Lưu Tần.”
“Nói cách khác, Lưu Tần đã không còn làm việc ở đây ?” Tôn Chính có chút phản ứng không kịp .
Hai người trầm mặc một lúc lâu , cơ hồ đang suy nghĩ về vận khí của mình xung quanh luôn gặp phải trắc trở.
“Không có việc gì!” Lộ Hà dùng cuốn sổ vỗ vỗ vai Tôn chính , chấn tác tinh thần nói “Bà ta không làm việc ở đây nhưng cũng đâu chứng minh được bàn công tác của bà ấy mất , vị trí đó nhất định vẫn ở nơi này , còn Tiểu Điền thì ……”
Hắn đột nhiên dừng lại, ý tưởng nào đó làm cho toàn thân hắn ứa ra mồ hôi lạnh .
“Như thế nào?” Tôn Chính tiếp nhận cuốn sổ nhỏ kia .
Một khắc cuối cùng khi Tiểu Điền nhập huyệt ……
“Tiểu Điền, cũng nhất định còn đứng ở vị trí đó không hề nhúc nhích……” Lộ Hà kết luận .
Tay đang lật giấy của Tôn Chính dừng lại , lập tức trừng hắn một cái:“Anh còn có tâm tình để dọa người khác sao!”
Lộ Hà nói thầm tôi cũng không có dọa cậu a, bỗng nhiên trong đầu thoáng qua gì đó , hắn chưa kịp nắm bắt nó đã lướt qua.
“Tôi có một nghi vấn , Lộ Hà” Tôn Chính đem cuốn sổ kia giơ lên trước mặt Lộ Hà,“Vì sao sau tháng 9 ,nhân viên vệ sinh từ ba người chỉ còn hai người?”
Lộ Hà nhíu nhíu mày:“Cậu để ý cái này để làm cái gì?” Tuy rằng nói như vậy , hắn vẫn liếc mắt nhìn .
Trước tháng 9 , nhân viên vệ sinh chịu trách nhiệm phòng xét nghiệm có ba người , nhưng sau tháng 9 chỉ còn lại hai .
Cái này chỉ là chi tiết nhỏ không đáng kể , bọn họ thay đổi nhân viên thì có liên quan gì đến chúng ta chứ …… Lộ Hà tuy nghĩ như vậy , nhưng không tự chủ được bắt đầu nhìn xung quanh .
Trước tháng 9 bệnh viện đồng hoa đổi chủ bắt đầu sửa sang lại.
Đúng vậy , phòng xét nghiệm đã hoàn toàn mới , ghế trong đại sảnh cũng toàn là kiểu dáng hiện đại .
Trong đầu lại hiện lên gì đó .
Hắn thong thả bước đến gần cửa sổ cuối vách tường , lấy đèn pin cao thấp chiếu chiếu
Tường rất sạch sẽ , tuy rằng phía dưới không hề thiếu dấu chân .
Bỗng nhiên hắn vỗ đầu, kêu lên:“Đúng rồi! Đáng lẽ chúng ta phải để ý chứ , phòng xét nghiệm này và đải sảnh đã từng sửa chữa qua !”
Tôn Chính nghe vậy cũng lập tức ngẩng đầu nhìn chung quanh.
“Nhân viên từ ba người chỉ còn hai người , cho nên điếu lan bị chuyển ra bên ngoài a!” Lộ Hà linh cảm được , trong đầu giống như được bỏ thêm dầu , càng chuyển càng nhanh .
Tôn Chính cũng phản ứng nhanh chóng:“Bởi vì bọn họ đem diện tích phòng xét nghiệm thu nhỏ lại , mở rộng đại sảnh bên ngoài ra!”
“Đúng thế ! Cho nên vị trí bàn công tác của bà Lưu nằm trong phòng xét nghiệm , bị chuyển ra ngoài đại sảnh , đương nhiên đây là chuyện sau khi bà Lưu rời cương vị công tác, điếu lan cũng bị dời sang đại sảnh .”
Ánh mắt hai người từ trong phòng xét nghiệm chuyển về nơi bọn họ đang đứng trong đại sảnh.
Tôn Chính bỗng nhiên đi tới bức tường kia .
Cạch.
Cậu ngừng lại, quay đầu nhìn , ánh sáng đèn pin lắc lắc chiếu thẳng vào mắt khiến Lộ Hà khó chịu.
“Lộ Hà, vừa rồi anh cảm thấy sau lưng có người nhìn anh , có phải là chỗ này …… hay không ?”
Tin tức vừa biến mất trong đầu Lộ Hà một lần nữa quay lại .
Tiểu Điền vẫn không nhúc nhích đứng ở ……
“Chính, cậu tránh ra, đừng tới gần chỗ đó!” Lộ Hà sốt ruột , đi đến bên kia .
Hai người cách chỗ đó xa hơn một chút , mới dừng lại.
“Bởi vì tôi nhớ rõ khi anh đi đến chỗ gạch bị bể , đột nhiên nói ra một câu như vậy .” Tôn Chính nói.
“Đúng vậy. Cậu có nhớ tôi từng nói qua chuyện sóng điện sinh vật không ? Sau lưng như có ai đó đang nhìn cậu , đang đi bỗng nhiên có người vỗ vai , quay đầu thì không có ai , nhưng nó không phải ảo giác, chính là do tuần suất của cậu đồng dạng với nó .” Lộ Hà nhìn chằm chằm chỗ đó .
“Nhưng …… Lúc đó sau lưng tôi là một bức tường ” Sắc mặt hắn trầm xuống “Nếu cảm giác của tôi không sai , bây giờ hoàn toàn có thể giải thích được , vị trí bàn công tác của bà Lưu lúc trước chính là vị trí trước mặt đã được đổ thêm một bức tường .”
Tôi tìm một vòng cũng không thấy chìa khóa, đứng lên, phát hiện Tiểu Điền đứng bên cạnh bàn của bà cô kia. Tôi thấy bô dáng của cô ấy có chút kỳ quái, bước đến trước bàn muốn hỏi rõ. Lúc ấy cô ấy cũng đứng ở đối diện, ánh mắt sáng lên như nhìn thấy gì đó, vẫn không nhúc nhích , còn mang theo mỉm cười:
“Nơi đó, mèo con!”
Tiểu Điền nhập huyệt, Tiểu Điền vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh bàn , liền vĩnh viễn …… bị phong ấn trong bức tường này, mỉm cười nhìn chăm chú vào …… Nơi đó.
Hai người đồng thời cảm thấy nổi hết cả da gà.
“Vậy vị trí đó rốt cuộc có cái gì ?” Tôn Chính do dự hỏi, quay đầu hỏi Lộ Hà , phát hiện Lộ Hà rón rén đi đến trước bức tường kia.
Nếu như không phải điếu lan …… Mà là chỗ gần bên cạnh điếu lan ……
“Tiểu Điền , trăm ngàn lần cô đừng đi ra nha ……” Lộ Hà nhỏ giọng nói , bắt đầu tìm gì đó trên mặt đất .
“Nếu cái chỗ đó cũng bị vùi vào tường thì tốt rồi .” Tôn Chính bất đắc dĩ nhìn hành động của hắn , cũng đi sang bên đó.
Bên kia Lộ Hà giống như có phát hiện mới , vẫy vẫy tay :“Cậu xem, miếng gạch bị bể này là mới !”
Tôn Chính nhìn miếng gạch cũng không nhỏ nằm dưới sàn , quả nhiên màu sắc rất khác .
“Mới đổi sàn mới , lại bị hư , thuyết minh cái gì ?” Lộ Hà cười tủm tỉm nói với Tôn Chính lộ ra hai má lún đồng tiền .
“Thuyết minh chỗ này luôn bị hư , không ngừng đổi mới .”
“Vì sao luôn bị hư ?” Ngữ khí Lộ Hà không phải nghi vấn, mà là sung sướng giống như phát hiện được bảo vật “Bởi vì chỗ này luôn bị trống , bên dưới có nước luôn bị ướt , mà sao vẫn không ai phát hiện ? Bởi vì nó nằm dưới gầm bàn cho nên không ai thấy được . Cho đến khi sửa chữa lại , mọi người mới phát hiện chỗ này luôn bị hư , nhưng sữa chữa đã xong , chẳng lẽ lại phải dở ra làm lại , chỉ có thể không ngừng thay đổi miếng gạch này , nhưng nó vẫn cứ hư……”
Nói xong, Lộ Hà liền dở miếng gạch kia ra , lộ ra ống nước bên dưới.
“Anh muốn nói cái gì ?” Tôn Chính hoài nghi nhìn miếng gạch kia “Đây chính là chỗ đó ? Nhưng phía dưới là ống nước mà .”
“Đừng nóng vội, giúp tôi lấy cái gì có thể mở nó lên đi.” Lộ Hà vuốt ống nước kia , trong lòng âm thầm cầu nguyện, phía dưới nhất định phải có nhất định phải có ……
Mấy phút sau Tôn Chính đưa cho hắn một cái gậy nhỏ :“Lấy từ bình chữa cháy bên kia .”
Lộ Hà tiếp nhận bắt đầu đập xuống .
Lại dính vào . Tôn Chính nhìn bộ dáng Lộ Hà cầm cây gậy kia phá ống nước có chút dở khóc dở cười.
Phanh!
Đá vụn văng khắp nơi.
“Ha ha ha ha!!!” Lộ Hà cầm gậy nhịn không được đắc ý nở nụ cười,“Tôi biết mà ! Tôi biết mà! Cái ống nước này là do bọn họ làm , may là nó rất mỏng , cậu mau đến xem!”
Tôn Chính kinh ngạc đến cười toe toét , cúi đầu nhìn , quả nhiên một tầng ống nước mỏng manh bị phá vỡ , lộ ra một lỗ rỗng nhỏ , bên trong chứa gì đó .
Lộ Hà lấy hai ngón tay thò vào , gắp ra.
“Ha ha ha ha !” Hắn mừng rỡ đến mắt đều cong lại ,“Cuộn băng, tìm được rồi!”
Này, này quả thực là không có khả năng a!
Anh của Lộ Hà suy nghĩ gì mà dám đem cuộn băng giấu ở đây ? Làm sao lại trùng hợp đến mức chúng tôi phát hiện ra khối gạch này có vấn đề ?
Cho dù khối gạch này lúc trước nằm dưới gằm bàn không ai phát hiện , đến tháng 9 sửa chữa lại mới phát hiện có vấn đề …… Nhưng mà tất cả chuyện này trùng hợp đến mức không có gì để nói ……
Tôn Chính từ trước đến nay không tin tưởng vào vận may , cậu không có, cậu cũng không chờ mong . Lộ Hà thường xuyên tin vào mấy cái vận may vớ vẫn đó , cho đến bây giờ cậu cũng không đồng ý .
Có lẽ là do cậu bao giờ chủ động nắm bắt lấy……
“Thật sự là trời cũng giúp tôi!” Lộ Hà ở trên cuộn băng hung hăng hôn cái cái “Hy vọng băng của mấy anh không bị nước làm hư !”
Hắn quay đầu muốn ôm Tôn Chính , bàn tay vươn ra một nửa, lúng ta lúng túng thu về.
Tôn Chính còn bị vây trong khiếp sợ , không có chú ý đến động tác của hắn , thẳng đến khi Lộ Hà bình tĩnh trở lại, bắt đầu phân tích :“Anh tôi hẳn không lo lắng phức tạp như vậy , dù sao anh ấy cũng không ngờ cách một thời gian thật dài chúng ta mới tìm được tin tức , nói cách khác, lúc trước anh ấy đem cái này giấu dưới gằm bàn của bà Lưu , nếu chúng ta dựa theo manh mối đi tìm, rất nhanh sẽ tìm được …… Nhưng mà tại sao dưới bàn của bà Lưu lại có một lỗ hỏng như vậy ? Vị trí này rốt cuộc có quan hệ gì với con mèo kia ?”
“Anh hai anh chắc đã tìm được đáp án , nó ở trong cuộn băng này .” Tôn Chính đáp lại , lấy máy cassette ra.
“Ở đây có hai cuộn băng , nghe cái nào trước ?”
“Ấn theo trình tự bắt đầu nghe, tôi cũng không hy vọng sẽ xuất hiện cái gì , chúng ta nghe nhanh rồi mau ra ngoài .” Tôn Chính lấy một cuộn băng nhét vào máy cassette.
Tựa hồ nhớ đến sau bức tường này có cái gì , hai người đồng thời đều lạnh sóng lưng , đi đến bên cạnh cửa sổ , bỏ máy cassette xuống , cẩn thận nghe .
Phía trước là một đoạn tiếng anh dài .
Một đoạn tạp âm quen thuộc đi qua , trong cassette lâm vào một trận trầm mặc .
Lộ Hà và Tôn Chính kỳ quái liếc nhau. Sao tên bác sĩ kia không nói lời nào ?
Trong cassette truyền ra tiếng bước chân rất nhẹ , bên trong hai người đi rất chậm .
Ngay đến khi Tôn Chính nhịn không được muốn nhấn nhanh , nghe bác sĩ Nghiêm nói :
“Tôi không nên dẫn anh đi xem biểu diễn , chị Quần Phương cũng không nên gạt chúng ta…… Nhưng đã hai tháng , anh đừng làm ra vẻ mặc kệ như vậy chứ……”
Cậu nuốt nước miếng.
Bên kia lại yên tĩnh đến đáng sợ . Dựa vào tiếng bước chân không thể phán đoán được hai người đang đi đâu.
“Là do tôi , tôi đồng ý đi với cậu .” Lộ Hiểu Vân khó có được trả lời Nghiêm Ương, không khí của hai người thực cứng ngắc “Tìm không được đường ra cũng là vấn đề của tôi. Tôi không làm chuyện mình chưa nắm chắc , tìm không được đường ra , chúng ta không thể vào cứu người .”
“Nhưng đã hai tháng , tôi quan sát bà Lưu kia cũng không thấy bả có vấn đề gì !”
“Phải không?” Lộ Hiểu Vân hỏi lại một câu.
Lộ Hà có thể tưởng tượng được bộ dáng không chút thay đổi của anh hai hắn .
Nếu đã nắm chắc, thì làm sao hai tháng sau Nghiêm Ương tiếp tục thu âm chứ ? Xem ra còn có hi vọng ra ngoài !