“Một bóng đen bay vút qua cửa sổ, rồi mất hút trong lùm cây vú sữa cạnh nhà bên. Lâm Giang đưa tay dụi mắt, lắc mạnh đầu lẩm nhẩm: “Mình vừa thấy gì vậy? Một con chim ư? Không phải, chim gì mà to thế. Một con người ư…? Người sao biết bay…?” – Giang à! – Tiếng gọi từ phía sau làm cô giật bắn cả người, xoay nhanh lại, thấy mẹ đang bước vào, trên tay cầm ly sữa. – Mẹ! Mẹ làm con hết cả hồn. Bà Lâm Ngọc đặt ly sữa xuống bàn, thoáng nhìn qua mặt con gái, nét mặt bà chợt lo lắng….”