Cậu Bé Có Con Mắt Âm Dương - Chương 8
Chương 8
Trường học ma 2
Khi mắt âm của tôi được mở tôi thấy âm khí gần như là có khắp trường tôi. Tôi hơi sợ vì lần đầu tiên tôi thấy nhiều âm khí như vậy. Tôi thấy nhiều con qủy cùng với những vong ngồi trên mấy cái cây ở giữa sân trường. Đang ngồi xem mấy con qủy đang làm gì thì thằng Hoàng bảo tôi ! Hoàng :” mày ơi tao thấy có ai mặc bộ quần áo trắng bên dãy nhà học bên kia kìa” . Tôi nhìng thấy theo hướng chỉ tay của nó thì thấy có một người phụ nữ áo trắng đang lướt qua bên dãy nhà bên kia và xung quanh người đó có thêm mấy luồg âm khí xung quanh người. Mấy thằng bên dãy kia khi thấy người đó lướt qua cửa sổ thì la hét lên vì sợ . Tôi vội chạy sang dãy nhà bên kia đuổi theo cái hồn đó nhưng khi vừa đến nơi thì vong đó đã biến mất . Đang tìm thì tôi nhìn sang dãy nhà của tôi thì thấy mấy cái vong đang đứng ở bên hành lang. Tôi vội chạy lại bên kia thì thấy mấy đứa bạn tôi chạy ra tôi gọi to :” bọn mày vào lớp hết đi ngoài này nguy hiểm lắm”. Tôi bảo xong thì bọn nó quay lại nhìn tôi ngạc nhiên. Thằng Dũng hỏi tôi : ” tao thấy gì nguy hiểm đâu” mấy đứa đi chung cũng bảo chả thấy gì. Lúc đó tôi mới nhớ là chúng nó không thể nhìn được như tôi. Mấy cái vong khi nhìn thấy tôi thì tiến lại gần hơn. Tôi hoảng qúa chạy xuống cầu thang thì thấy nhiều người mắt trắng tinh chân tay thì nứt ra có chỗ nhìn thấy cả xương. Lúc này tôi mới niện chú đuổi qủy thì thấy mấy cái vong biến mất còn mấy cái xác vẫn đi theo tôi. Mấy cái xác càng ngày càng tiến gần tôi và tôi tiếp tục chạy nhưng mới chạy được một ít thì thấy một vũng máu trước mặt. Rồi từ vũng máu ấy tôi thấy một bàn tay đưa lên . Một bàn tay trắng toát rồ từ từ thân người nổi lên. Người đó mặc một bộ giáp và từ mấy vết thủng trên bộ giáp ấy máu từ từ chảy ra. Tôi bị dồn vào giữa, đoàn người từ từ tiến lại gần tôi và người mặc giáp giơ cái búa lên chuẩn bị bổ vào người tôi. Lúc đó tôi chả biết làm gì ngoài việc giơ tay lên che đầu. Chờ mãi mà chả thấy đau gì cả mìng mở mắt ra nhìn thì thấy bọn chúng đang cháy rực lên còn người mình thì lại đang phát sáng. Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa. Mình đứng dậy đi ra chỗ bọn ma thì thấy bọn chúng ngày càng cháy to hơn. Lúc này mình đã hiểu được chút ít là khi người mình phát sáng có thể sẽ đốt cháy bọn ma nhưng là thế nào để phát sáng thì mình hoàn toàn không biết. Mình cảm nhận được sức mạnh của mình và chân tay mình như có sức mạnh kì lạ. Khi lũa ma kia bị diệt hết thì tôi chạy lên lớp xem các bạn mình như thế nào. Mấy đứa ở lớp tôi thì vẫn thấy đứng ở ngoài cửa còn xung quanh thì vẫn thấy mấy hồn ma bay xung quanh chắc là do bọn nó không nhìn thấy gì nên cũng không thấy hoảng hốt gì. Tôi chạy đến và nói với bọn lớp tôi : “Chúng mày vào lớp ngay đi “. Mấy đứa thấy tôi nói thế thì hỏi tôi tại sao lại phải vào thì tôi cũng không biết phải nói thế nào nên cũng chỉ bảo với tụi nó là có nguy hiểm . Tụi nó thấy tôi nói thế thì cũng chả hỏi gì nhiều mà đi vào lớp. Mấy con ma kia thấy tôi thì cũng không dám lại gần cánh học sinh. Tôi đi vào lớp và ngồi xuống thì thấy vừa mệt vừa buồn ngủ nên gục mặt xuống bàn mà ngủ luôn. Tôi không biết mình ngủ trong bao lâu nhưng tự nhiên tôi có cảm giác ai đang chạm vào lưng mình. Tôi giật mình thức giấc thì thấy thằng mấy thằng bạn của tôi đang chuẩn bị về nhưng tôi nhìn đồng hồ thì thấy vẫn còn. sớm. Thấy lạ tôi hỏi. ” bọn mày đi đâu thế chưa hết tiết mà”. Thằng Mạnh bạn tôi bảo” hôm nay thầy cô giáo cho về sớm để công an đến trường mình điều tra về mấy vụ vừa nãy
Tôi nghe nó nói thế thì cũng không hỏi nhiều. Tôi cùng mấy thằng bạn cùng đi về và ở trên đường ra khỏi trường tôi quay lại nhìn thì thấy mấy phòng học của tôi toàn là âm khí. Khi cổng trường vừa đóng lại thì trường tôi có vẻ âm u hơn. Khi tôi về đến nhà thì tôi hỏi bố về chuyện này thì bố tôi bảo: . Bố: ” chuyện ở trường con bố cũng nghe mấy người bạn kể lại là trước kia trường con từng là nghĩa địa nhưng do mấy nhà thầu không quan tâm đến chuyện mồ mả nên đã phá hết các ngôi mộ để xây trường nên những oan hồn kia lên để báo thù đấy mà” . -Tôi: ” nếu vậy thì bây giờ mình phải làm gì ?” -BỐ: ” Bây giờ thì mình chỉ còn cách nhờ các thầy pháp trong làng đuổi chúng đi thôi”.