Căn Phòng Cấm - Chương 20
Ông Bình kia vừa nhấc chiếc búa lên vừa cãi lại:
– Chính mầy mới là một bản sao.
Thảo và Nguyên đứng bất động trao nhau ánh mắt kinh hoàng.
Bà Bình ôm mặt rú lên:
– Các con đã làm chuyện gì vậy?
Thảo thì thầm với em:
– Ta phải làm gì đây hả Nguyên?
Nguyên quá khủng khiếp, hết nhìn ông Bình nầy sang ông Bình kia, không thể trả lời chị. Cả thân hình run rẩy từ đầu tới chân, Thảo im lặng với câu hỏi trong đầu:”Bây giờ ta có thể làm được gì đây?”.
Ông Bình với chiếc búa trong đôi tay nhìn con người giống hệt ông đang đứng ở đầu kia của căn phòng, ông hét lớn:
– Phải tiêu hủy nó ngay!
Ông Bình kia trả lời:
– Bỏ búa xuống. Không có ai bị mắc lừa mi đâu.
Địch thủ của ông không ngừng hét lên:
– Tao phải diệt trừ mầy.
Vừa hét, ông Bình nầy tiến về phía ông Bình kia. Tia mắt man rợ, gương mặt đỏ rần, ông quơ chiếc búa lên. Lưỡi búa loé lên như phát điện dưới ánh sáng trắng của gian phòng.
Thảo nghĩ nhanh: “Ba không bao giờ có cử chỉ như vậy. Ta và Nguyên thật ngu ngốc đã thả nó ra để bây giờ nó sắp giết người cha thật sự của mình..Và kế đó nó sẽ giết luôn mẹ.. và chị em ta…. Phải làm thế nào đây?”
Không nghĩ ngợi thêm, Thảo nhảy bật lại phía trước, giật chiếc búa ra khỏi đôi tay của kẻ mạo danh kia khiến người này há hốc miệng không nói nên lời.
Thảo hét:
– Lùi lại, lùi lại ngay.
Ông Bình đầu trần cố giành lại chiếc búa. Ông van lơn:
– Trả lại cho ba! Con có biết con đang làm gì không?
Thảo lui lại và quơ qua qươ lại chiếc búa trước mặt:
– Mọi người lùi lại hết!
– Tạ ơn Chúa! – ông Bình có đội nón nói – Bây giờ phải nhốt nó lại trong tủ. Nó rất nguy hiểm.
Rồi ông tiến lại gần Thảo:
– Đưa cho ba cái búa!
Thảo đang do dự thì ông lập lại:
– Đưa cho ba!
Thảo quay lại nhìn mẹ:
– Con phải làm sao đây?
Bà Bình tỏ vẻ bất lực:
– Mẹ… không biết!
Bỗng ông Bình không đội nón nhìn sâu vào mắt Thảo, dịu dàng nói:
– Cô Công Chúa ơi, đừng đưa cho hắn!
“Ông ta gọi ta là Cô Công Chúa. Ông kia chưa hề gọi ta như thế. Như vậy có nghĩa là người bị nhốt trong tủ mới thật sự là cha của ta.”
Ông Bình có đội nón cố giật chiếc búa ra khỏi tay Thảo. Thảo bước lui lại phía sau, quơ chiếc búa như hăm doạ:
– Lùi lại, cả hai ông đều phải lùi lại!
Ông Bình có đội nón:
– Ba báo cho con biết nó rất nguy hiểm. Hãy nghe lời ba!
Thảo lập lại:
– Ông đừng bước tới. Lùi lại phía sau ngay!
Thảo vẫn chưa quyết định được ai là người cha thật sự của mình. Nhìn người này rồi nhìn sang người kia, Thảo nhận thấy bàn tay phải của cả hai đều được băng bó. Một ý kiến loé trong đầu Thảo. Tay vẫn không ngớt quơ qua qươ lại chiếc búa trong không khí, Thảo gọi Nguyên:
– Nguyên, ở trên vách tường đàng kia có móc một con dao. Em đem đến cho chị nhanh lên!
Nguyên hấp tấp vâng lời chị chạy nhanh về bức tường cuối phòng treo đầy dụng cụ. Thoáng chốc Nguyên đã mang đến cho Thảo một lưỡi dao thật dài.
Ông Bình có đội nón kiên nhẫn van nài Thảo:
– Thảo đưa cho ba cái búa.
Ông Bình kia:
– Thảo, con định làm gì vậy?
Bất chợt ông có vẻ sợ hãi…
Thảo hơi do dự, trả lời:
– Tôi… tôi có một ý kiến..
Thảo hít một hơi thở thật sâu vào lồng ngực như để lấy can đảm. Rồi cô tiến về người đàn ông không đội nón và cắm sâu lưỡi dao vào tay ông.