Cái bóng cười - Chương 36
– Tốt! Vụ? này sẽ không làm cho ta mất vài tiếng, vì có đến bốn thằng bé làm việc dây chuyền. Nhớ mở mắt canh gác nhớ Sanders, kho báu sắp thuộc về ta rồi!
Harris đẩy Bob ra phía trước và biến mất trong bóng tối vực hẻm cùng với tù nhân.
Peter rùng mình, tại sao Harris lại mang Bob đi?
Peter có thể định hướng khá tốt. Peter đoán mình đang ở… chính xác là ở vực hẻm, không có tên, nhưng chạy dọc dưới chân ngọn núi ta tướng có tên là Đầu Da Đỏ, ngay giữa khu vực nhiều núi nhất trong vùng, sát biên giới nhà Sandow. Con đường nơi Harris đậu xe đi qua cách hơn một cây số. Peter nghĩ là Hanibal khó mà tìm ra hai bạn.
– Sanders ơi! Peter gọi. Có phải Harris bỏ ông lại đây để…
– Nằm yên! Sanders ra lệnh. Sếp không thích những thằng tò mò.
Peter đành phải im lặng. Nanika đang tỉnh dần, động đậy và ngồi dậy.
Khi đó anh chàng Yaquali to khoẻ tức giận nhìn xung quanh. Peter mỉm cười trấn an anh. Nhưng Peter không nói gì được với anh, anh chàng này chỉ biết vài từ tiếng anh. Nếu muốn làm một điều gì đó, Peter sẽ phải hành động một mình.
Rất tiếc! Peter còn có thể hi vọng gì được. Sanders ngồi đó, tay cầm súng, mắt không rời hai tù nhân. Nhờ ánh trăng, Peter nhìn xung quanh. Phải chăng Peter tìm ra cách tự giải thoát…
Đột nhiên, Peter mở căng mắt ra, chắc là Peter bị ảo giác. Không! Những hình bóng lặng lẽ vừa mới xuật hiện trong vưc hẻm. Peter kêu ngay:
– Tôi đang ở đây! Cứu với, nhanh lên!
Những cái bóng chạy về phía Peter. Sanders đứng phốc dậy, hoảng hốt nhìn những người đàn ông đang lao tới, rồi thả súng, đâm đầu vào bóng tối.
– Bắt tên cướp đó lại! giọng cảnh sát trưởng Reynolds vang lên.
Một hồi sau, ông Andy, Warrington và Peter nhanh chóng cởi trói cho cậu.
Phần mình Natches đã giải thoát cho Nanikạ Chẳng bao lâu, hai người của ông Reynolds quay về cùng với Sanders giận dữ giãy giụa để chạy.
– Harris đâu? Hanibal hỏi Peter.
– Hắn leo ngược trở lên vực hẻm, đi về hướng núi Đầu Da Đỏ. Hắn mang Bob theo.
Ông Andy tuyệt vọng kêu lên.
– Sao? Bob cùng đi với hắn à?
Cảnh sát trưởng quay sang Sanders và giận dữ hỏi.
– Harris đâu? Hắn làm gì Bob và mấy cậu bé Yaquali?
– Ông tự tìm chúng đi, Sanders xấc xược đáp. Nghề của ông mà!
– Harris có một tên đồng loã khác, Peter tuyên bố. Tên hắn là Carson.
– Vậy thì những tên vô lại này sẽ không thoát khỏi tay ta, ông Reynolds khẳng định.
Sanders cười khấy khinh bỉ.
– Đừng có vội khoe khoang thắng lợi, ông chủ khôn lắm!
Làm ngơ trước câu nói đó, Peter nói tiếp:
– Harris không thể ở xa đây, như chú cảnh sát trưởng đã nói, vực hẻm này là một ngõ cụt!
– Đúng, Harris mắc kẹt. Để ra đi, hắn cần phải qua đây! Hanibal nói.
– Ta sẽ không chờ hắn, cảnh sát trưởng quyết định.?
Rồi ông ra lệnh cho người của ông bước vào vực hẻm. Tay cầm súng, các viên cảnh sát tuân lệnh, đi ngược lại lối đi hẹp về hướng núi Đầu Da Đỏ. Cái đầu này đang hiện rõ phía trên cao, bí ẩn và nhuộm tóc bạc bởi ánh trăng. Khi tiến tới, vực hẻm hẹp lại dần, đoán rằng kho bàu được giấu trên cao, tất cả thường ngước lên nhìn phía trên.
Hanibal đi cuối cùng, cùng với Warrington và Peter. Hanibal đột ngột thốt lên:
– Nhìn kìa!…
Hanibal không nói gì thêm nữa, một tiếng cười vang dội siêu tự nhiên vừa mới vang lên giữa các hình bóng màu bạc trong vực hẻm. Tiếng vang khuếch đại thêm tiếng cười. Tiếng cười quỷ quái như nhảy từ khối đá này sang khối đá kia.
– Cái bóng cười! Peter kêu.
– Đi ngã này! cảnh sát trưởng hét lên. Bật đèn lên!
Lính của ông bật những cái đèn pin to tướng lên ngaỵ Khi đó, Harris mỉm cười xuất hiện ngay giữa các chùm sáng.
– Các người đến hơi sớm một chút, ông thản nhiên tuyên bố. Tôi rất lấy làm tiếc. Bây giờ tôi phải nhận ít hơn mình tưởng.
Sát gần hắn, tiếng cười quỷ quái vang lên, một phần át đi tiếng hắn.
Harris đẩy Bob ra phía trước và biến mất trong bóng tối vực hẻm cùng với tù nhân.
Peter rùng mình, tại sao Harris lại mang Bob đi?
Peter có thể định hướng khá tốt. Peter đoán mình đang ở… chính xác là ở vực hẻm, không có tên, nhưng chạy dọc dưới chân ngọn núi ta tướng có tên là Đầu Da Đỏ, ngay giữa khu vực nhiều núi nhất trong vùng, sát biên giới nhà Sandow. Con đường nơi Harris đậu xe đi qua cách hơn một cây số. Peter nghĩ là Hanibal khó mà tìm ra hai bạn.
– Sanders ơi! Peter gọi. Có phải Harris bỏ ông lại đây để…
– Nằm yên! Sanders ra lệnh. Sếp không thích những thằng tò mò.
Peter đành phải im lặng. Nanika đang tỉnh dần, động đậy và ngồi dậy.
Khi đó anh chàng Yaquali to khoẻ tức giận nhìn xung quanh. Peter mỉm cười trấn an anh. Nhưng Peter không nói gì được với anh, anh chàng này chỉ biết vài từ tiếng anh. Nếu muốn làm một điều gì đó, Peter sẽ phải hành động một mình.
Rất tiếc! Peter còn có thể hi vọng gì được. Sanders ngồi đó, tay cầm súng, mắt không rời hai tù nhân. Nhờ ánh trăng, Peter nhìn xung quanh. Phải chăng Peter tìm ra cách tự giải thoát…
Đột nhiên, Peter mở căng mắt ra, chắc là Peter bị ảo giác. Không! Những hình bóng lặng lẽ vừa mới xuật hiện trong vưc hẻm. Peter kêu ngay:
– Tôi đang ở đây! Cứu với, nhanh lên!
Những cái bóng chạy về phía Peter. Sanders đứng phốc dậy, hoảng hốt nhìn những người đàn ông đang lao tới, rồi thả súng, đâm đầu vào bóng tối.
– Bắt tên cướp đó lại! giọng cảnh sát trưởng Reynolds vang lên.
Một hồi sau, ông Andy, Warrington và Peter nhanh chóng cởi trói cho cậu.
Phần mình Natches đã giải thoát cho Nanikạ Chẳng bao lâu, hai người của ông Reynolds quay về cùng với Sanders giận dữ giãy giụa để chạy.
– Harris đâu? Hanibal hỏi Peter.
– Hắn leo ngược trở lên vực hẻm, đi về hướng núi Đầu Da Đỏ. Hắn mang Bob theo.
Ông Andy tuyệt vọng kêu lên.
– Sao? Bob cùng đi với hắn à?
Cảnh sát trưởng quay sang Sanders và giận dữ hỏi.
– Harris đâu? Hắn làm gì Bob và mấy cậu bé Yaquali?
– Ông tự tìm chúng đi, Sanders xấc xược đáp. Nghề của ông mà!
– Harris có một tên đồng loã khác, Peter tuyên bố. Tên hắn là Carson.
– Vậy thì những tên vô lại này sẽ không thoát khỏi tay ta, ông Reynolds khẳng định.
Sanders cười khấy khinh bỉ.
– Đừng có vội khoe khoang thắng lợi, ông chủ khôn lắm!
Làm ngơ trước câu nói đó, Peter nói tiếp:
– Harris không thể ở xa đây, như chú cảnh sát trưởng đã nói, vực hẻm này là một ngõ cụt!
– Đúng, Harris mắc kẹt. Để ra đi, hắn cần phải qua đây! Hanibal nói.
– Ta sẽ không chờ hắn, cảnh sát trưởng quyết định.?
Rồi ông ra lệnh cho người của ông bước vào vực hẻm. Tay cầm súng, các viên cảnh sát tuân lệnh, đi ngược lại lối đi hẹp về hướng núi Đầu Da Đỏ. Cái đầu này đang hiện rõ phía trên cao, bí ẩn và nhuộm tóc bạc bởi ánh trăng. Khi tiến tới, vực hẻm hẹp lại dần, đoán rằng kho bàu được giấu trên cao, tất cả thường ngước lên nhìn phía trên.
Hanibal đi cuối cùng, cùng với Warrington và Peter. Hanibal đột ngột thốt lên:
– Nhìn kìa!…
Hanibal không nói gì thêm nữa, một tiếng cười vang dội siêu tự nhiên vừa mới vang lên giữa các hình bóng màu bạc trong vực hẻm. Tiếng vang khuếch đại thêm tiếng cười. Tiếng cười quỷ quái như nhảy từ khối đá này sang khối đá kia.
– Cái bóng cười! Peter kêu.
– Đi ngã này! cảnh sát trưởng hét lên. Bật đèn lên!
Lính của ông bật những cái đèn pin to tướng lên ngaỵ Khi đó, Harris mỉm cười xuất hiện ngay giữa các chùm sáng.
– Các người đến hơi sớm một chút, ông thản nhiên tuyên bố. Tôi rất lấy làm tiếc. Bây giờ tôi phải nhận ít hơn mình tưởng.
Sát gần hắn, tiếng cười quỷ quái vang lên, một phần át đi tiếng hắn.
Comments for chapter "Chương 36"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận