Cái bóng cười - Chương 35
– Si . Do nhầm lẫn. Tôi tưởng các cậu bé là amigos của người xấu Harris. Tôi sai. Tôi nói với hai cậu bé kia. Hai cậu tin tôi.
– Anh có gặp Bob và Peter! ông Andy thốt lên. Hai cháu đi đâu rồi? Nhanh lên! Nói đi!
Natches ra vẻ khổ sở.
– Người xấu Harris mang hai cậu đi. Em trai Nanika của tôi cũng vậy. Harris còn giữ em trai út, Victoriọ Tôi cũng chạy được.
Cảnh sát trưởng Reynolds thở dài.
– Nào! Anh hãy bắt đầu từ đầu và cố gắng giải thích cho chúng tôi…
– Khoan đã! Cháu dám chắc ông này nói được tiếng Tây Ban Nha… đúng không? Hanibal nói thêm với Natches.
Người da đỏ có vẻ vui mừng ngạc nhiên và gật đầu.
– Nếu vậy, Hanibal nói, ông cứ nói tiếng Tây Ban Nha, chú cảnh sát trưởng và tôi đều hiểu.
Natches tiến hành kể lại câu chuyện, nhưng lần này anh nói nhanh và dễ hiểu hơn.
Dần dần khi nghe câu chuyện, Hanibal và ông Reynolds càng lúc càng phẫn nộ.
– Ông nói rằng Harris đang giữ bốn cậu bé làng ông! thám tử trưởng kêu. Dĩ nhiên rồi, sao mình ngốc quá, hắn bắt buộc phải dùng trẻ em Yaquali! Đó là lời giải cho câu đố của Đại Não. Tất cả chúng ta đều nghĩ kho báu nằm trong con mắt của trời, nơi không một ai có thể đến được…
– Sao, thì đúng là như vậy còn gì hả Hanibal?cảnh sát trưởng Reynolds hỏi.
– Không hoàn toàn đúng, thưa chú! Chú nhớ lại đi. Lời chính xác là :”nơi không một người đàn ông nào có thể tìm thấy.” Không một người đàn ông nào, chú hiểu không? Ông ấy muốn nói rằng không một người lớn nào có thể tìm thấy kho báu… nhưng một đứa trẻ thì được.
– Một cậu bé! cảnh sát trưởng thốt lên.
– Đúng thưa chú! Bộ lạc của Đại Não đã giấu tài sản của mình ở một chỗ mà chỉ có một cậu bé mới lấy được, có lẽ là trong một cái hang có lối vào rất chật hẹp.
– Cháu nghĩ là Harris đã tìm ra được ý nghĩa thật của câu đố và đến làng Yaquali tuyển bốn cậu bé Da Đỏ đủ nhỏ và đủ khéo léo để đến được chỗ giấu à?
– Phải, cháu nghĩ vậy, hắn biết rõ là người Yaquali leo núi rất giỏi.
– Vậy có lẽ chỗ giấu ở đâu đó trên núi, cảnh sát trưởng gật đầu suy ra. Nhưng chú ngạc nhiên một điều, tại sao tên Harris lại để mình bị cản trở bởi lối vào chật hẹp? Hắn có thể dễ dàng cho nổ khối đá để làm rộng ra.
– Thưa chú, như vậy rất mạo hiểm, Hanibal nhận xét. Trước tiên, vụ nổ có thể làm chấn động, thậm chí gây sụt lở chôn vùi vĩnh viễn toàn bộ kho báu. Sau đó, ta đừng quên rằng Harris muốn chiếm đoạt kho báu, điều này buộc hắn phải kín đáo và im lặng.
Ông Andy tỏ ra nóng lòng.
– Hãy để sau hãy bàn, ông ngắt lời. Phải khẩn cấp đi cứu con trai tôi và Peter. Natches ơi, sau khi bắt hai cậu bé, Harris đi hướng nào?
Người da đỏ chỉ con đường dẫn lên ngọc núi cao nhất:
– Hướng này!
– Vào giữa một khu vực đặc biệt hoang dã! cảnh sát trưởng thở dài. Ta có thể thám hiểm vùng này mấy ngày liền mà không tìm thấy gì hết. Thôi, sáng mai tôi sẽ cho trực thăng bay qua vùng này.
– Sáng mai? ông Andy phản đối. Nhưng như vậy có thể sẽ quá trễ.
– Ta không thể hành động mò mẫm, cảnh sát trưởng giải thích. Anh hãy hiểu cho, như vậy chỉ làm cho tình thế hai cháu thêm nguy hiểm.
Hanibal im lặng suốt cuộc đối thoại này, đột nhiên, cậu quay sang người Yaquali.
– Ông Natches ơi, ông có thể lần theo dấu vết bọn chúng được không?
– Tất nhiên là được! Tôi quen đi theo dấu vết.
– Nếu vậy, thì ta đi! Cảnh sát trưởng quyết định. Đừng để mất thêm thời gian. Và hi vọng ta sẽ sớm tìm thấy chúng.
Natches chạy trên con đường sáng trăng, tất cả lẳng lặng đi theo.
Ông Harris đang đứng sát bên Bob và Peter trong một vực hẻm hẻo lánh trên núi. Hai cậu bị trói chặt.
– Đồ ngốc, đáng lẽ ta phải vô hiệu hoá bọn mày ngay từ đầu! Nhưng không sao, giờ vẫn còn kịp.
Sanders xuất hiện từ một vùng tối.
– Thưa sếp, bọn Yaquali sẵn sàng rồi!
– Tốt, Harris tuyên bố. Chắc là thằng mập, sếp của hai thằng nhỏ này đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm ra chúng. Không nên đánh giá thấp thằng mập đó, nó rất thông minh! Ta phải làm việc nhanh, Sanders, theo tao!
Peter và Bob nhìn thấy hai tên cướp biến vào vùng tối bạc của vực hẻm. Gần đó, Nanika kêu lên một tiếng nhỏ, Nanika cũng bị trói tay chân.
– Làm gì bây giờ hở? Peter than.
– Có thể Hanibal nhìn thấy tín hiệu!
– Bọn mình đâu có thời gian phát đi nhiều lắm, Bob cũng không mấy lạc quan nói.
Harris và Sanders quay lại, tên ăn chay giả có vẻ rất hài lòng. Hắn ra hiệu cho Sanders, tên này cúi xuống cởi trói cho Bob.
– Đứng dậy! Harris ra lệnh cho Lưu trữ nghiên cứu. Sanders! Mày biết phải làm gì rồi chứ?
– Tất nhiên, thưa sếp!
– Anh có gặp Bob và Peter! ông Andy thốt lên. Hai cháu đi đâu rồi? Nhanh lên! Nói đi!
Natches ra vẻ khổ sở.
– Người xấu Harris mang hai cậu đi. Em trai Nanika của tôi cũng vậy. Harris còn giữ em trai út, Victoriọ Tôi cũng chạy được.
Cảnh sát trưởng Reynolds thở dài.
– Nào! Anh hãy bắt đầu từ đầu và cố gắng giải thích cho chúng tôi…
– Khoan đã! Cháu dám chắc ông này nói được tiếng Tây Ban Nha… đúng không? Hanibal nói thêm với Natches.
Người da đỏ có vẻ vui mừng ngạc nhiên và gật đầu.
– Nếu vậy, Hanibal nói, ông cứ nói tiếng Tây Ban Nha, chú cảnh sát trưởng và tôi đều hiểu.
Natches tiến hành kể lại câu chuyện, nhưng lần này anh nói nhanh và dễ hiểu hơn.
Dần dần khi nghe câu chuyện, Hanibal và ông Reynolds càng lúc càng phẫn nộ.
– Ông nói rằng Harris đang giữ bốn cậu bé làng ông! thám tử trưởng kêu. Dĩ nhiên rồi, sao mình ngốc quá, hắn bắt buộc phải dùng trẻ em Yaquali! Đó là lời giải cho câu đố của Đại Não. Tất cả chúng ta đều nghĩ kho báu nằm trong con mắt của trời, nơi không một ai có thể đến được…
– Sao, thì đúng là như vậy còn gì hả Hanibal?cảnh sát trưởng Reynolds hỏi.
– Không hoàn toàn đúng, thưa chú! Chú nhớ lại đi. Lời chính xác là :”nơi không một người đàn ông nào có thể tìm thấy.” Không một người đàn ông nào, chú hiểu không? Ông ấy muốn nói rằng không một người lớn nào có thể tìm thấy kho báu… nhưng một đứa trẻ thì được.
– Một cậu bé! cảnh sát trưởng thốt lên.
– Đúng thưa chú! Bộ lạc của Đại Não đã giấu tài sản của mình ở một chỗ mà chỉ có một cậu bé mới lấy được, có lẽ là trong một cái hang có lối vào rất chật hẹp.
– Cháu nghĩ là Harris đã tìm ra được ý nghĩa thật của câu đố và đến làng Yaquali tuyển bốn cậu bé Da Đỏ đủ nhỏ và đủ khéo léo để đến được chỗ giấu à?
– Phải, cháu nghĩ vậy, hắn biết rõ là người Yaquali leo núi rất giỏi.
– Vậy có lẽ chỗ giấu ở đâu đó trên núi, cảnh sát trưởng gật đầu suy ra. Nhưng chú ngạc nhiên một điều, tại sao tên Harris lại để mình bị cản trở bởi lối vào chật hẹp? Hắn có thể dễ dàng cho nổ khối đá để làm rộng ra.
– Thưa chú, như vậy rất mạo hiểm, Hanibal nhận xét. Trước tiên, vụ nổ có thể làm chấn động, thậm chí gây sụt lở chôn vùi vĩnh viễn toàn bộ kho báu. Sau đó, ta đừng quên rằng Harris muốn chiếm đoạt kho báu, điều này buộc hắn phải kín đáo và im lặng.
Ông Andy tỏ ra nóng lòng.
– Hãy để sau hãy bàn, ông ngắt lời. Phải khẩn cấp đi cứu con trai tôi và Peter. Natches ơi, sau khi bắt hai cậu bé, Harris đi hướng nào?
Người da đỏ chỉ con đường dẫn lên ngọc núi cao nhất:
– Hướng này!
– Vào giữa một khu vực đặc biệt hoang dã! cảnh sát trưởng thở dài. Ta có thể thám hiểm vùng này mấy ngày liền mà không tìm thấy gì hết. Thôi, sáng mai tôi sẽ cho trực thăng bay qua vùng này.
– Sáng mai? ông Andy phản đối. Nhưng như vậy có thể sẽ quá trễ.
– Ta không thể hành động mò mẫm, cảnh sát trưởng giải thích. Anh hãy hiểu cho, như vậy chỉ làm cho tình thế hai cháu thêm nguy hiểm.
Hanibal im lặng suốt cuộc đối thoại này, đột nhiên, cậu quay sang người Yaquali.
– Ông Natches ơi, ông có thể lần theo dấu vết bọn chúng được không?
– Tất nhiên là được! Tôi quen đi theo dấu vết.
– Nếu vậy, thì ta đi! Cảnh sát trưởng quyết định. Đừng để mất thêm thời gian. Và hi vọng ta sẽ sớm tìm thấy chúng.
Natches chạy trên con đường sáng trăng, tất cả lẳng lặng đi theo.
Ông Harris đang đứng sát bên Bob và Peter trong một vực hẻm hẻo lánh trên núi. Hai cậu bị trói chặt.
– Đồ ngốc, đáng lẽ ta phải vô hiệu hoá bọn mày ngay từ đầu! Nhưng không sao, giờ vẫn còn kịp.
Sanders xuất hiện từ một vùng tối.
– Thưa sếp, bọn Yaquali sẵn sàng rồi!
– Tốt, Harris tuyên bố. Chắc là thằng mập, sếp của hai thằng nhỏ này đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm ra chúng. Không nên đánh giá thấp thằng mập đó, nó rất thông minh! Ta phải làm việc nhanh, Sanders, theo tao!
Peter và Bob nhìn thấy hai tên cướp biến vào vùng tối bạc của vực hẻm. Gần đó, Nanika kêu lên một tiếng nhỏ, Nanika cũng bị trói tay chân.
– Làm gì bây giờ hở? Peter than.
– Có thể Hanibal nhìn thấy tín hiệu!
– Bọn mình đâu có thời gian phát đi nhiều lắm, Bob cũng không mấy lạc quan nói.
Harris và Sanders quay lại, tên ăn chay giả có vẻ rất hài lòng. Hắn ra hiệu cho Sanders, tên này cúi xuống cởi trói cho Bob.
– Đứng dậy! Harris ra lệnh cho Lưu trữ nghiên cứu. Sanders! Mày biết phải làm gì rồi chứ?
– Tất nhiên, thưa sếp!
Comments for chapter "Chương 35"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận