Cái bóng cười - Chương 34
Alfred Hitchcock
Cái bóng cười
Trinh thám thiếu nhi
Chương 18
Trên núi
Cảnh sát trưởng kết thúc cuộc liên lạc với đồn Rocky và bước ra khỏi xe, đến chỗ nhóm người đang đứng trước biệt thự Sandow.
– Không có tin gì của mấy người da nâu và xe của họ, tôi rất tiếc ông Andy à. Nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra hai cháu, ông hãy tin tưởng.
– Nhưng bằng cách nào? Chẳng có một chỉ dẫn nhỉ nào dẫn ta đến chỗ hai cháu.
ánh trăng tràn ngập khu vườn, biến mỗi cái bóng thành một con ma màu bạc.
Hanibal đi bách bộ, tập trung suy nghĩ, trông cậu giống như con cú mèo lớn đang suy tư.
– Chú cảnh sát trưởng ơi! Hanibal đột ngột gọi. Ta có thể thử đoán hai bạn đang ở đâu. Ta chỉ cần suy nghĩ. Trước tiên kho báu phải ở trên núi, trong giới hạn kho báu nhà này. Sau đó, ông Harris có xe, thứ ba, gần như chắc chắn hắn định chiếm đoạt kho báu vào chính đêm nay.
– Nhưng điều đó có thể giúp gì cho ta hả Hanibal? Ted hỏi.
– Ta có thể rút ra kết luận là hắn phải đi trên một con đường thuộc khu đất nhà này. Có thể là một con đường dẫn lên núi không xa đây lắm. Ta có thể loại bỏ con đường dẫn đến biệt thự và con đường dẫn đến nhà chòi trong rừng. Còn những đường nào khác mà xe có thể đi lại không? Bà Sandow có thể thông tin cho ta biết.
– Lý luận rất hay Hanibal à. Có nhiều cơ may là cháu không lầm.
Cảnh sát trưởng quay sang bà Sarah trong khi Ted, ông Andy và Warrington nhìn về phía núi.
– Thưa bà Sarah, còn có những con đường nào khác băng qua khu đất nhà bà?
– Thật ra nhiều năm nay tôi đã không đi dạo quanh đây, bà trả lời và nhíu trán suy nghĩ. Nhưng…
Ted đột ngột ngắt lời bà.
– Nhìn kìa, đằng kia, thấy ánh đèn không? Nó sáng tắt đứt đoạn!
Tất cả nín thở nhìn theo hướng chỉ. Sau vài giây, một tia chớp sáng khác đâm thủng màn đêm, khá thấp , ngay phía trên ngọn cây gần nhất.
– Tín hiệu SOS! Hanibal kêu lên. Chắc là Bob và Peter đang phát tín hiệu. Chắc là hai bạn bị giam ở trên đó!
– Cách đây khoảng 8 cây số, cảnh sát trưởng ước tính. Chính tại chỗ bắt đầu có núi!
– Thẳng về hướng đông, thưa ông! Warrington nói thêm.
Những tín hiệu lkêu cứu ngắn dài lại sáng lên trong màn đêm.
– Thưa bà Sandow, ở chỗ đó có gì vậy? Hanibal nhanh nhẹn hỏi.
– Nào, để bà nhớ lại. Lâu quá… phải… cha của bà có xây một nhà chòi thô sơ trên đó. Lạ quá, sao đột nhiên bà nhớ ra được. Lâu lắm rồi không có ai đặt chân lên trên đó.
– Làm thế nào lên được chỗ đó? đến lượt ông Andy hỏi.
– Có một con đường… khá chật hẹp. Nó dẫn thẳng vào giữa núi… và đi qua phía dưới chòi. Chòi xây trên một vách đá thẳng đứng rất khó lên.
– Đúng một chỗ mà Harris có thể chọn để nhốt tù nhân. Hanibal nhận xét.
Tất cả nhìn theo đèn, nhưng đèn không sáng nữa. Tất cả chỉ hoài côngchờ đợi, tín hiệu đã chấm dứt.
– Chắc là có chuyện xảy ra, ông Andy lo lắng nói nhỏ.
– Ta hãy đến xem tại chỗ, ông Reynolds quyết định. Không nên chậm trễ!????
Chiếc xe Rolls chạy trước chở Hanibal, Ted, ông Andy và cảnh sát trưởng. Ba người của ông Reynolds đi theo sau trong xe cảnh sát, còn một người ở lại biệt thự để trông coi bà Sandow. Hai tài xế thận trọng tắt đèn phạ Do bóng tối, hai xe phải chạy chậm hơn. Cũng may là trăng đủ sáng đế tiến lên trước mà không sợ bị tai nạn. Xe nhanh chóng đến chân những ngọn núi cao. Mọi người xuống xe.
Hanibal chỉ đường nét rõ rệt của một nhà chòi ở phía trên cao.
– Chỗ đó kìa, Hanibal thì thầm.
– Không còn thấy ánh sáng! ông Andy cũng thì thầm theo.
– Ta sẽ leo lên đó, nhưng phải thận trọng, có thể đó là một cái bẫy.
– Ta phải làm nhanh! ông Andy nói. Có thể con trai tôi và Peter đang gặp nguy hiểm.
– Nếu chúng ta bị phát hiện sớm quá, hai cháu sẽ càng bị nguy hiểm hơn nữa! Ông Reynolds nói. Hanibal, cháu ở lại phía sau! Harris là một con người nguy hiểm.
Hanibal miễn cưỡng chấp thuận.
Nhóm cảnh sát vừa mới bắt đầu leo lên thì có cái gì động đậy phía bên phải. Cảnh sát trưởng phóng đến đó. Warrington và ông Andy cũng chạy đến giúp. Hanibal nhìn thấy một hình bóng màu trắng đang giãy giụa trong tay cảnh sát.
– Một người da nâu! Hanibal kêu.
– Mang hắn ra đây, để nhìn cho rõ! Reynolds ra lệnh.
Khi nhìn thấy Hanibal, người Yaquali ngưng giãy giụa ngay và nở một nụ cười tươi rói.
– Hanibal, phải không? Tôi là Natches. Bạn. Yaquali là bạn. Tôi chạy trốn.
– Chúng tôi sẽ quyết định anh có phải là bạn hay không. Reynolds tuyên bố bằng một giọng đe doạ, anh đã tấn công các cậu bé này, đúng không?
Cái bóng cười
Trinh thám thiếu nhi
Chương 18
Trên núi
Cảnh sát trưởng kết thúc cuộc liên lạc với đồn Rocky và bước ra khỏi xe, đến chỗ nhóm người đang đứng trước biệt thự Sandow.
– Không có tin gì của mấy người da nâu và xe của họ, tôi rất tiếc ông Andy à. Nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra hai cháu, ông hãy tin tưởng.
– Nhưng bằng cách nào? Chẳng có một chỉ dẫn nhỉ nào dẫn ta đến chỗ hai cháu.
ánh trăng tràn ngập khu vườn, biến mỗi cái bóng thành một con ma màu bạc.
Hanibal đi bách bộ, tập trung suy nghĩ, trông cậu giống như con cú mèo lớn đang suy tư.
– Chú cảnh sát trưởng ơi! Hanibal đột ngột gọi. Ta có thể thử đoán hai bạn đang ở đâu. Ta chỉ cần suy nghĩ. Trước tiên kho báu phải ở trên núi, trong giới hạn kho báu nhà này. Sau đó, ông Harris có xe, thứ ba, gần như chắc chắn hắn định chiếm đoạt kho báu vào chính đêm nay.
– Nhưng điều đó có thể giúp gì cho ta hả Hanibal? Ted hỏi.
– Ta có thể rút ra kết luận là hắn phải đi trên một con đường thuộc khu đất nhà này. Có thể là một con đường dẫn lên núi không xa đây lắm. Ta có thể loại bỏ con đường dẫn đến biệt thự và con đường dẫn đến nhà chòi trong rừng. Còn những đường nào khác mà xe có thể đi lại không? Bà Sandow có thể thông tin cho ta biết.
– Lý luận rất hay Hanibal à. Có nhiều cơ may là cháu không lầm.
Cảnh sát trưởng quay sang bà Sarah trong khi Ted, ông Andy và Warrington nhìn về phía núi.
– Thưa bà Sarah, còn có những con đường nào khác băng qua khu đất nhà bà?
– Thật ra nhiều năm nay tôi đã không đi dạo quanh đây, bà trả lời và nhíu trán suy nghĩ. Nhưng…
Ted đột ngột ngắt lời bà.
– Nhìn kìa, đằng kia, thấy ánh đèn không? Nó sáng tắt đứt đoạn!
Tất cả nín thở nhìn theo hướng chỉ. Sau vài giây, một tia chớp sáng khác đâm thủng màn đêm, khá thấp , ngay phía trên ngọn cây gần nhất.
– Tín hiệu SOS! Hanibal kêu lên. Chắc là Bob và Peter đang phát tín hiệu. Chắc là hai bạn bị giam ở trên đó!
– Cách đây khoảng 8 cây số, cảnh sát trưởng ước tính. Chính tại chỗ bắt đầu có núi!
– Thẳng về hướng đông, thưa ông! Warrington nói thêm.
Những tín hiệu lkêu cứu ngắn dài lại sáng lên trong màn đêm.
– Thưa bà Sandow, ở chỗ đó có gì vậy? Hanibal nhanh nhẹn hỏi.
– Nào, để bà nhớ lại. Lâu quá… phải… cha của bà có xây một nhà chòi thô sơ trên đó. Lạ quá, sao đột nhiên bà nhớ ra được. Lâu lắm rồi không có ai đặt chân lên trên đó.
– Làm thế nào lên được chỗ đó? đến lượt ông Andy hỏi.
– Có một con đường… khá chật hẹp. Nó dẫn thẳng vào giữa núi… và đi qua phía dưới chòi. Chòi xây trên một vách đá thẳng đứng rất khó lên.
– Đúng một chỗ mà Harris có thể chọn để nhốt tù nhân. Hanibal nhận xét.
Tất cả nhìn theo đèn, nhưng đèn không sáng nữa. Tất cả chỉ hoài côngchờ đợi, tín hiệu đã chấm dứt.
– Chắc là có chuyện xảy ra, ông Andy lo lắng nói nhỏ.
– Ta hãy đến xem tại chỗ, ông Reynolds quyết định. Không nên chậm trễ!????
Chiếc xe Rolls chạy trước chở Hanibal, Ted, ông Andy và cảnh sát trưởng. Ba người của ông Reynolds đi theo sau trong xe cảnh sát, còn một người ở lại biệt thự để trông coi bà Sandow. Hai tài xế thận trọng tắt đèn phạ Do bóng tối, hai xe phải chạy chậm hơn. Cũng may là trăng đủ sáng đế tiến lên trước mà không sợ bị tai nạn. Xe nhanh chóng đến chân những ngọn núi cao. Mọi người xuống xe.
Hanibal chỉ đường nét rõ rệt của một nhà chòi ở phía trên cao.
– Chỗ đó kìa, Hanibal thì thầm.
– Không còn thấy ánh sáng! ông Andy cũng thì thầm theo.
– Ta sẽ leo lên đó, nhưng phải thận trọng, có thể đó là một cái bẫy.
– Ta phải làm nhanh! ông Andy nói. Có thể con trai tôi và Peter đang gặp nguy hiểm.
– Nếu chúng ta bị phát hiện sớm quá, hai cháu sẽ càng bị nguy hiểm hơn nữa! Ông Reynolds nói. Hanibal, cháu ở lại phía sau! Harris là một con người nguy hiểm.
Hanibal miễn cưỡng chấp thuận.
Nhóm cảnh sát vừa mới bắt đầu leo lên thì có cái gì động đậy phía bên phải. Cảnh sát trưởng phóng đến đó. Warrington và ông Andy cũng chạy đến giúp. Hanibal nhìn thấy một hình bóng màu trắng đang giãy giụa trong tay cảnh sát.
– Một người da nâu! Hanibal kêu.
– Mang hắn ra đây, để nhìn cho rõ! Reynolds ra lệnh.
Khi nhìn thấy Hanibal, người Yaquali ngưng giãy giụa ngay và nở một nụ cười tươi rói.
– Hanibal, phải không? Tôi là Natches. Bạn. Yaquali là bạn. Tôi chạy trốn.
– Chúng tôi sẽ quyết định anh có phải là bạn hay không. Reynolds tuyên bố bằng một giọng đe doạ, anh đã tấn công các cậu bé này, đúng không?
Comments for chapter "Chương 34"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận