Cái bóng cười - Chương 2
Một vật ném qua tường vừa mới trúng tay Bob… một vật cứng và nhỏ nảy trên đất trong bóng tối. Peter cúi xuống lượm lên:
– Đây! Mình tìm ra rồi!
Cả hai cùng xem vật trong tay Peter, đó là một pho tượngbé tí bằng kim loại sáng. Tượng hình một người đàn ông dáng vẻ lạ lùng, mỉm cười, ngồi xếp bằng.
-Cái gì vậy hả Peter?
– Đừng hỏi mình, chắc là cái gì đó để treo đâu đó. Trên đầu thằng người có cái khoen.
-Ai đã ném nó qua bức tường, Bob thì thầm, có thể…
Bob bị ngắt lời bởi những tiếng ồn ào không rõ phía sau tường rào. Có người đang bước nặng nề giữa bụi cây. Rồi tiếng nói vang lên:
-Nó đã vứt một cái gì đó ra ngoài, ra xem đi!
-Em sẽ tìm ngay thưa sếp, giọng nói thứ nhì đáp.
Một bàn tay vô hình bắt đầu mở cái cổng nặng nề. Peter và Bob nhanh nhẹn nhìn thấy có bụi cây gần đó liền đẩy xe đạp vào đó trốn.
Cổng mở ra với tiếng cót két. Một cái bóng hiện ra giữa hàng cây sau cổng. Hai thám tử nín thở, căng mắt nhìn qua lá bụi cây. Cái bóng tiến lại gần bụi cây, xa hơn, rồi tiến ra ngoài đường cái.
-Cậu có nhìn thấy đó là ai không? Bob thì thầm.
-Không! Trời tối quá!
-Bọn mình nên mang trả cái tượng nhỏ này không, dường như nó cũng quí giá đấy.
-Mình nghĩ… ? nhìn kìa!
Một bóng đen vừa mới xuất hiện cách chỗ trốn của hai thám tử có hai bước. Hai cậu lặng người đi. Cái bóng cao trội hẳn lên, trông nó cao, hơi khoèo,gù nữa. Hai thám tử để ý đến cái mũi rất dài, hình mỏ chim, và cái đầu nhỏ, động đậy không giống người, như để nhìn khắp mọi phía.
Đột nhiên một tiếng cười quỉ quái vang lên trong bóng tối. Tiếng cười xuất phát từ cái bóng kì dị kia, gần sát bên hai thám tử. Peter và Bob hoảng sợ cảm thấy muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng tiếng cười đã ngưng trong khi cái bóng đáng sợ hỏi bằng một giọng bình thường:
-Mày không tìm thấy cái gì hết phải không? Thôi kệ, bây giờ trời quá tối rồi!
Đạ đúng thưa sếp, người đàn ông đứng xa hơn một chút trên đường trả lời.
Cái bóng gù có tiếng cười kì quặc chờ cho người kia về tới chỗ mình. Rồi cả hai trở vào trong khu nhà, cái cổng cót két đóng lại phía sau lưng. Peter bà Bob vẫn nấp trong bụi rậm cho đến khi cổng đóng hẳn và tiếng bước chân của hai cái bóng kia đã xa dần.
-Cậu có thấy tên kia không? Bob hỏi nhỏ.Cái tên có cái đầu kì quặc ấy. Và tiếng cười nữa, tiếng cười khủng khiếp… là cái gì vậy?
-Mình không biết và mình không muốn biết chút nào. Peter đáp.
-Bọn mình hãy về nhanh và kể cho Hanibal nghe những gì đã thấy tối nay.
– Đúng, ý kiến hay!
Hai thám tử leo lên xe đạp và lại lao nhanh trên đường. Hai bạn chưa đi được đến khúc quẹo thứ nhất thì tiếng cười hoang dại lại vang lên phía sau lưng. Hai thám tử tiếp tục đạp kịch liệt và chỉ vững lòng đạp chậm lại khi nhìn thấy ánh đèn thành phố Rocky.
– Đây! Mình tìm ra rồi!
Cả hai cùng xem vật trong tay Peter, đó là một pho tượngbé tí bằng kim loại sáng. Tượng hình một người đàn ông dáng vẻ lạ lùng, mỉm cười, ngồi xếp bằng.
-Cái gì vậy hả Peter?
– Đừng hỏi mình, chắc là cái gì đó để treo đâu đó. Trên đầu thằng người có cái khoen.
-Ai đã ném nó qua bức tường, Bob thì thầm, có thể…
Bob bị ngắt lời bởi những tiếng ồn ào không rõ phía sau tường rào. Có người đang bước nặng nề giữa bụi cây. Rồi tiếng nói vang lên:
-Nó đã vứt một cái gì đó ra ngoài, ra xem đi!
-Em sẽ tìm ngay thưa sếp, giọng nói thứ nhì đáp.
Một bàn tay vô hình bắt đầu mở cái cổng nặng nề. Peter và Bob nhanh nhẹn nhìn thấy có bụi cây gần đó liền đẩy xe đạp vào đó trốn.
Cổng mở ra với tiếng cót két. Một cái bóng hiện ra giữa hàng cây sau cổng. Hai thám tử nín thở, căng mắt nhìn qua lá bụi cây. Cái bóng tiến lại gần bụi cây, xa hơn, rồi tiến ra ngoài đường cái.
-Cậu có nhìn thấy đó là ai không? Bob thì thầm.
-Không! Trời tối quá!
-Bọn mình nên mang trả cái tượng nhỏ này không, dường như nó cũng quí giá đấy.
-Mình nghĩ… ? nhìn kìa!
Một bóng đen vừa mới xuất hiện cách chỗ trốn của hai thám tử có hai bước. Hai cậu lặng người đi. Cái bóng cao trội hẳn lên, trông nó cao, hơi khoèo,gù nữa. Hai thám tử để ý đến cái mũi rất dài, hình mỏ chim, và cái đầu nhỏ, động đậy không giống người, như để nhìn khắp mọi phía.
Đột nhiên một tiếng cười quỉ quái vang lên trong bóng tối. Tiếng cười xuất phát từ cái bóng kì dị kia, gần sát bên hai thám tử. Peter và Bob hoảng sợ cảm thấy muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng tiếng cười đã ngưng trong khi cái bóng đáng sợ hỏi bằng một giọng bình thường:
-Mày không tìm thấy cái gì hết phải không? Thôi kệ, bây giờ trời quá tối rồi!
Đạ đúng thưa sếp, người đàn ông đứng xa hơn một chút trên đường trả lời.
Cái bóng gù có tiếng cười kì quặc chờ cho người kia về tới chỗ mình. Rồi cả hai trở vào trong khu nhà, cái cổng cót két đóng lại phía sau lưng. Peter bà Bob vẫn nấp trong bụi rậm cho đến khi cổng đóng hẳn và tiếng bước chân của hai cái bóng kia đã xa dần.
-Cậu có thấy tên kia không? Bob hỏi nhỏ.Cái tên có cái đầu kì quặc ấy. Và tiếng cười nữa, tiếng cười khủng khiếp… là cái gì vậy?
-Mình không biết và mình không muốn biết chút nào. Peter đáp.
-Bọn mình hãy về nhanh và kể cho Hanibal nghe những gì đã thấy tối nay.
– Đúng, ý kiến hay!
Hai thám tử leo lên xe đạp và lại lao nhanh trên đường. Hai bạn chưa đi được đến khúc quẹo thứ nhất thì tiếng cười hoang dại lại vang lên phía sau lưng. Hai thám tử tiếp tục đạp kịch liệt và chỉ vững lòng đạp chậm lại khi nhìn thấy ánh đèn thành phố Rocky.
Comments for chapter "Chương 2"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận