Cái bóng cười - Chương 19
Thời gian rất ngắn, Hanibal hạ cánh khá nặng nề xuống tuốt dưới đáy một cái hang chật hẹp được lùm cây hoàn toàn che khuất. Hết hơi và ê ẩm chút xíu, Hanibal lồm cồm ngồi dậy, dùng tay phủi quần áo, rồi trừng trừng nhìn Bob.
– Đáng lẽ cậu phải báo trước cho mình!
-Mình xin lỗi, nhưng không kịp… Mình từng bị té xuống đây một hôm mình lao theo tìm con rắn.Bọn người da nâu sẽ không tìm thấy bọn mình trong cái lỗ này.
-Hừm! Hanibal kêu, không tin tưởng lắm.
-Suỵt! Bọn chúng tới, Bob khẽ nói.
hai cậu thu mình thật nhỏ gọn trong chỗ trốn. Bụi rạm mọc dưới đáy hố tự nhiên che khuất hai bạn khá tốt. Bob thử nhìn giữa lá cây và rùng mình. Hai gã đàn ông da nâu đang đứng đó, gần sát. Chúng nói chuyện liến thoắng với nhau, lần lượt chỉ vào phần dưới khóm cây, chúng có vẻ không cùng ý kiến. Hanibal nói nhỏ vào tai bạn:
-Chúng biết ta đang ở không xa.
-Bọn mình làm gì đây?
-Không làm gì hết, cứ ngồi yên!
Thế là hai thám tử hoàn toàn bất động và im lặng. Hai người đàn ông vẫn còn đứng trong khóm cây và nói chuyện. Hai thám tử nghe tiếng chúng rất rõ nhưng không hiểu gì. Nghe chúng nói có vẻ rất dữ tợn.
Hanibal nói thật nhỏ:
-Chúng sắp tìm thấy ta rồi! Chỉ còn là vấn đề thời gian, vài giây vài phút nữa thôi. Chúng đoán ta đang ở rất gần đây, cậu có biết đường nào cho phép ta trốn khỏi đây mà không bị chúng biết không?
Bob suy nghĩ rất nhanh.
-Phía bên trái có một cái thung dẫn ra con đường gần trụ sở Hội ?n Chaỵ Đường đi vẫn còn tương đối tốt.Phiền cái là để ra được con đường, phải chạy qua một vùng đất trống khoảng 50 mét mới tới được miệng hang.
-50 mét đất trống à? Hanibal hỏi lại và suy nghĩ. Nếu vậy ta sẽ tạo động tác nghi binh… Một cái gì đó sẽ thu hút bọn kia, trong khi ta băng qua vùng nguy hiểm. Phải chi ta có thể lôi kéo chúng đến chỗ này trong khi chính ta đang chuồn đi…
-Phải chi bọn mình có tài nói bụng,Bobnhận xét, bọn mình chỉ cần bắn tiếng nói ra phía sau lưng. Khi đó bọn chúng sẽ leo xuống hang và bọn mình sẽ chạy.
-Bob, cậu thật là thiên tài! Thám tử trưởng kêu thầm.
-Cậu nói đùa à?Bob nói. Bọn mình đâu phải là nghệ sĩ, bọn mình không thể bắn tiếng đi đâu hết.
-Kìa tất nhiên là được! Nhờ khoa học! Xem này…
Hanibal lấy máy bộ đàm ra:
-Ta sẽ bỏ lại một máy ở đây, nút nhận mở hết công suất. Ta sẽ lẻn vào cuối hang rồi…
-Bọn mình sẽ nói chuyện trong máy bộ đàm kia và chúng sẽ tưởng là bọn mình còn ở đây.
– Đúng! Khi nghe tiếng chúng ta, chúng sẽ leo xuống để bắt. Đến khi chúng tìm ra bộ đàm thì chúng ta đã chạy xa rồi. Chúng sẽ không biết ngã nào mà tìm.
Không phí thời gian, Hanibal vùi bộ đàm vào một bụi thật rậm rạp và lấy một hòn đá dằn cho nút ấn xuống. Sau đó, Hanibal càm bộ đàm của Bob và ra hiệu cho Bob đi. Nối đuôi nhau, hai bạn bò lê trong đường hào. Khi đi đến cuối đường, Bob thì thầm giải thích:
-Cậu có thấy cái cây to đằng kia không? Chỗ khoảng trống ấy? Thung ở chỗ đó đó.
-Màn kịch bắt đầu! Hanibal đáp và bấm nút phát của bộ đàm đang cầm tên tay.
Kê máy gần miệng, Hanibal phát âm thật rõ những lời sẽ báo động cho hai gã đàn ông:
-Bob ơi, mình nghe bọn chúng đang đến gần!
Đến phiên Bob nói:
-Chúng sẽ không tìm ra bọn mình trong cái lỗ này đâu, bọn mình trốn kín lắm!
-Rồi! Bob thì thầm. Chúng nghe rồi, chúng bắt đầu leo xuống!
– Đi!
Hai thám tử phóng rả khỏi hang thật nhanh, chạy về phía cây tọ Đến nơi, hai cậu nhìn sau lưng. Không có gã đàn ông da nâu nào hết! Hanibal và Bob cùng nhau nhào xuống những bụi cây phủ đầy dốc thung và chạy xuống thật nhanh. Cuối cùng, Hanibal và Bob ra đến con đường có trụ sở Hội ?n Chaỵ Vẫn không thấy hai gã đàn ông đâu hết.
-Ta nên báo cho ông Harris rằng hai tên này đã quay về. Hanibal nói.
Hai bạn bấm chuông. Không có ai trả lời, không có âm thanh nào vang lên từ phía bên trong nhà.
-Chắc là ông Harrisđi gặp bà Sandow, Bob nói.
-Mình cũng nghĩ vậy, Hanibal gật đầu. Tốt nhất là rời khỏi đây thật nhanh!
Hai thám tử đi lấy xe đạp và phóng thật nhanh về nhà. Hai cậu chỉ đi chậm lại khi đến gần Thiên Đường Đồ Cổ.
– Đáng lẽ cậu phải báo trước cho mình!
-Mình xin lỗi, nhưng không kịp… Mình từng bị té xuống đây một hôm mình lao theo tìm con rắn.Bọn người da nâu sẽ không tìm thấy bọn mình trong cái lỗ này.
-Hừm! Hanibal kêu, không tin tưởng lắm.
-Suỵt! Bọn chúng tới, Bob khẽ nói.
hai cậu thu mình thật nhỏ gọn trong chỗ trốn. Bụi rạm mọc dưới đáy hố tự nhiên che khuất hai bạn khá tốt. Bob thử nhìn giữa lá cây và rùng mình. Hai gã đàn ông da nâu đang đứng đó, gần sát. Chúng nói chuyện liến thoắng với nhau, lần lượt chỉ vào phần dưới khóm cây, chúng có vẻ không cùng ý kiến. Hanibal nói nhỏ vào tai bạn:
-Chúng biết ta đang ở không xa.
-Bọn mình làm gì đây?
-Không làm gì hết, cứ ngồi yên!
Thế là hai thám tử hoàn toàn bất động và im lặng. Hai người đàn ông vẫn còn đứng trong khóm cây và nói chuyện. Hai thám tử nghe tiếng chúng rất rõ nhưng không hiểu gì. Nghe chúng nói có vẻ rất dữ tợn.
Hanibal nói thật nhỏ:
-Chúng sắp tìm thấy ta rồi! Chỉ còn là vấn đề thời gian, vài giây vài phút nữa thôi. Chúng đoán ta đang ở rất gần đây, cậu có biết đường nào cho phép ta trốn khỏi đây mà không bị chúng biết không?
Bob suy nghĩ rất nhanh.
-Phía bên trái có một cái thung dẫn ra con đường gần trụ sở Hội ?n Chaỵ Đường đi vẫn còn tương đối tốt.Phiền cái là để ra được con đường, phải chạy qua một vùng đất trống khoảng 50 mét mới tới được miệng hang.
-50 mét đất trống à? Hanibal hỏi lại và suy nghĩ. Nếu vậy ta sẽ tạo động tác nghi binh… Một cái gì đó sẽ thu hút bọn kia, trong khi ta băng qua vùng nguy hiểm. Phải chi ta có thể lôi kéo chúng đến chỗ này trong khi chính ta đang chuồn đi…
-Phải chi bọn mình có tài nói bụng,Bobnhận xét, bọn mình chỉ cần bắn tiếng nói ra phía sau lưng. Khi đó bọn chúng sẽ leo xuống hang và bọn mình sẽ chạy.
-Bob, cậu thật là thiên tài! Thám tử trưởng kêu thầm.
-Cậu nói đùa à?Bob nói. Bọn mình đâu phải là nghệ sĩ, bọn mình không thể bắn tiếng đi đâu hết.
-Kìa tất nhiên là được! Nhờ khoa học! Xem này…
Hanibal lấy máy bộ đàm ra:
-Ta sẽ bỏ lại một máy ở đây, nút nhận mở hết công suất. Ta sẽ lẻn vào cuối hang rồi…
-Bọn mình sẽ nói chuyện trong máy bộ đàm kia và chúng sẽ tưởng là bọn mình còn ở đây.
– Đúng! Khi nghe tiếng chúng ta, chúng sẽ leo xuống để bắt. Đến khi chúng tìm ra bộ đàm thì chúng ta đã chạy xa rồi. Chúng sẽ không biết ngã nào mà tìm.
Không phí thời gian, Hanibal vùi bộ đàm vào một bụi thật rậm rạp và lấy một hòn đá dằn cho nút ấn xuống. Sau đó, Hanibal càm bộ đàm của Bob và ra hiệu cho Bob đi. Nối đuôi nhau, hai bạn bò lê trong đường hào. Khi đi đến cuối đường, Bob thì thầm giải thích:
-Cậu có thấy cái cây to đằng kia không? Chỗ khoảng trống ấy? Thung ở chỗ đó đó.
-Màn kịch bắt đầu! Hanibal đáp và bấm nút phát của bộ đàm đang cầm tên tay.
Kê máy gần miệng, Hanibal phát âm thật rõ những lời sẽ báo động cho hai gã đàn ông:
-Bob ơi, mình nghe bọn chúng đang đến gần!
Đến phiên Bob nói:
-Chúng sẽ không tìm ra bọn mình trong cái lỗ này đâu, bọn mình trốn kín lắm!
-Rồi! Bob thì thầm. Chúng nghe rồi, chúng bắt đầu leo xuống!
– Đi!
Hai thám tử phóng rả khỏi hang thật nhanh, chạy về phía cây tọ Đến nơi, hai cậu nhìn sau lưng. Không có gã đàn ông da nâu nào hết! Hanibal và Bob cùng nhau nhào xuống những bụi cây phủ đầy dốc thung và chạy xuống thật nhanh. Cuối cùng, Hanibal và Bob ra đến con đường có trụ sở Hội ?n Chaỵ Vẫn không thấy hai gã đàn ông đâu hết.
-Ta nên báo cho ông Harris rằng hai tên này đã quay về. Hanibal nói.
Hai bạn bấm chuông. Không có ai trả lời, không có âm thanh nào vang lên từ phía bên trong nhà.
-Chắc là ông Harrisđi gặp bà Sandow, Bob nói.
-Mình cũng nghĩ vậy, Hanibal gật đầu. Tốt nhất là rời khỏi đây thật nhanh!
Hai thám tử đi lấy xe đạp và phóng thật nhanh về nhà. Hai cậu chỉ đi chậm lại khi đến gần Thiên Đường Đồ Cổ.
Comments for chapter "Chương 19"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận