Cái bóng cười - Chương 18
Alfred Hitchcock
Cái bóng cười
Trinh thám thiếu nhi
Chương 10
Cuộc rượt đuổi điên cuồng
Hai cậu chạy thật nhanh đến góc nhà rồi quẹo đột ngột. Bị bất ngờ , hai người đàn ông da nâu đứng sững lại một lúc. Ở cuối sân, chỗ bắt đầu có núi, có hàng rào thấp. Hanibal và Bob nhảy qua hàng rào, không thèm mất thời gian nhìn lại phía sau.
Rồi hai thám tử phi nước đại băng qua đường, đến sườn núi đầu tiên. Bob dẫn đầu, Hanibal thở hổn hển chạy theo.Hai cậu gặp chút khó khăn khi trèo lên dốc đầy cây gai và bụi cây cản trở. Dường như cây quá thưa thớt để che giấu hai bạn, thậm chí còn xé quần áo và làm chậm bước tiến của hai thám tử. Phía sau lưng, hai người đàn ông da nâu đã bình tĩnh lại và đang la hét rượt theo.
-Sao họ la hét dữ vậy? Bob càu nhàu.
-Mình cũng không biết nữa, Hanibal vừa trả lời, vừa kêu rên vì leo quá cực nhọc. Mình hoàn toàn không hiểu họ nói gì , cái chính là phải thoát khỏi tay họ!
-Cậu nghĩ bọn mình thoát nổi không?
-Hy… vọng! Hanibal trả lời muốn đứt hơi.
Lên đến sườn núi đầu tiên, hai cậu ra được một con đường đất cũ. Hai thám tử đã bỏ hai người đàn ông khá xạ Tạm thời không bị ai nhìn thấy, hai bạn chạy theo con đường đất. Đúng là cứ mỗi bước hai bạn xa dần Rocky, xa dần trụ sở Hội ?n Chay, xa dần xe đạp, nhưng không còn cách nào khác. Hai bạn cảm thấy con đường này là phương sách cuối cùng.
Đột nhiên, Bob kêu lên một tiếng tuyệt vọng:
-Ôi, không!
Con đường đất kết thúc bằng một thungt lũng sâu thẳm, có lẽ trước kia ở đây có một cái
cầu, nhưng bây giờ đã mất. Không có hi vọng leo xuống vách dốc thẳng đứng, hai thám tử buồn rầu đứng lại.
-Không có cầu, không cách nào qua nổi. Bob nhận xét.
-Không nên đứng lại, Hanibal khuyên, leo lên tiếp đi.
Thế là hai bạn tiếp tục leo lên sườn núi đầy bụi và bị mặt trời thiêu cháy. Phía dưới có tiếng la, hai người đàn ông da nâu đã phát hiện ra hai thám tử và chỉ chỏ cho nhau xem. Một lát sau khi quay lại, hai thám tử thấy hai gã đàn ông đang leo theo một cách khéo léo và nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.
-Babal ơi, chúng sắp bắt kịp mình rồi! Bob kêu.
-Leo đi! Leo đi!
Hai thám tử lại tiếp tục leo dưới ánh nắng như đổ lửa. Tay hai bị gai và đá bén nhọn cào xước. Cuối cùng hai bạn đến bậc thềm đá thứ nhì, Hanibal không chịu được nữa, ngã xuống bụi cỏ. Bob nhìn xuống dưới.
-Chúng đến kìa!
Hanibal yếu ớt:
-Mặc kệ chúng, mình chết mất!
Bob lấy tay che nắng.
-Bọn mình chạy nhanh hơn, nhưng chúng leo nhanh hơn. Không thua gì linh dương. Này! Không biết có phải là dân Yaquali không? Quỷ vách đá!
Hanibal cố ngồi dậy vì bị kích thích bởi cảnh hai người Yaquali đang leo lên.
-Chắc chúng nói tiếng Yaquali, hèn gì chúng ta không hiẻu gì hết.
-Mình cóc cần biết chúng nói tiếng gì, mình chỉ quan tâm một chuyện là làm thế nào chúng mình thoát được đây? Cậu nghĩ ông Harris có nhìn thấy chúng rượt theo mình không?
-Chắc là không, xung quanh nhà không có động đậy gì cả.
-Phải chi bọn mình lấy xe đạp lại được!
-Không được đâu Bob ơi! Ta bị những người mắc dịch kia ngăn cản rồi, ta chỉ còn nước chạy trốn tiếp thôi.
-Chạy thì chạy, nhưng chạy đi đâu?
Bob tuyệt vọng nhìn xung quanh, ở đó chỉ có đá và những bụi cây èo ọt, không có chỗ nào để trốn. Mắt Bob đột nhiên sáng lên.
-Babal! Nhanh lên theo mình, mình biết bọn mình đang ở đâu rồi! Mình nghĩ còn có cơ may trốn thoát.
Bob lao về phía trước, Hanibal thở rất mạnh, cố gắng theo bạn.Tạm thời cả hai đã ra khỏi tầm nhìn của bọn rượt theo.Khi vòng qua sườn núi, Bob chỉ một khóm cây sồi dày rậm và xanh. Khóm cây nhô lên cách đó khoảng một trăm thước, tạo thành một ốc đảo xanh tươi.
-Cậu muốn trốn trong đó à? Hanibal hỏi. Chỗ trốn này không hay đâu!
-Theo mình! Bob nói.
Bob chạy thẳng vào chỗ cây xanh rậm. Không bàn cãi nữa, Hanibal lao theo sát gót bạn. Bob biến mất vào gốc cây. Thám tử trưởng nhào theo sau, đột nhiên cậu bị rơi vào khoảng không: nền đất dưới chân vừa mới hẫng đi.
Cái bóng cười
Trinh thám thiếu nhi
Chương 10
Cuộc rượt đuổi điên cuồng
Hai cậu chạy thật nhanh đến góc nhà rồi quẹo đột ngột. Bị bất ngờ , hai người đàn ông da nâu đứng sững lại một lúc. Ở cuối sân, chỗ bắt đầu có núi, có hàng rào thấp. Hanibal và Bob nhảy qua hàng rào, không thèm mất thời gian nhìn lại phía sau.
Rồi hai thám tử phi nước đại băng qua đường, đến sườn núi đầu tiên. Bob dẫn đầu, Hanibal thở hổn hển chạy theo.Hai cậu gặp chút khó khăn khi trèo lên dốc đầy cây gai và bụi cây cản trở. Dường như cây quá thưa thớt để che giấu hai bạn, thậm chí còn xé quần áo và làm chậm bước tiến của hai thám tử. Phía sau lưng, hai người đàn ông da nâu đã bình tĩnh lại và đang la hét rượt theo.
-Sao họ la hét dữ vậy? Bob càu nhàu.
-Mình cũng không biết nữa, Hanibal vừa trả lời, vừa kêu rên vì leo quá cực nhọc. Mình hoàn toàn không hiểu họ nói gì , cái chính là phải thoát khỏi tay họ!
-Cậu nghĩ bọn mình thoát nổi không?
-Hy… vọng! Hanibal trả lời muốn đứt hơi.
Lên đến sườn núi đầu tiên, hai cậu ra được một con đường đất cũ. Hai thám tử đã bỏ hai người đàn ông khá xạ Tạm thời không bị ai nhìn thấy, hai bạn chạy theo con đường đất. Đúng là cứ mỗi bước hai bạn xa dần Rocky, xa dần trụ sở Hội ?n Chay, xa dần xe đạp, nhưng không còn cách nào khác. Hai bạn cảm thấy con đường này là phương sách cuối cùng.
Đột nhiên, Bob kêu lên một tiếng tuyệt vọng:
-Ôi, không!
Con đường đất kết thúc bằng một thungt lũng sâu thẳm, có lẽ trước kia ở đây có một cái
cầu, nhưng bây giờ đã mất. Không có hi vọng leo xuống vách dốc thẳng đứng, hai thám tử buồn rầu đứng lại.
-Không có cầu, không cách nào qua nổi. Bob nhận xét.
-Không nên đứng lại, Hanibal khuyên, leo lên tiếp đi.
Thế là hai bạn tiếp tục leo lên sườn núi đầy bụi và bị mặt trời thiêu cháy. Phía dưới có tiếng la, hai người đàn ông da nâu đã phát hiện ra hai thám tử và chỉ chỏ cho nhau xem. Một lát sau khi quay lại, hai thám tử thấy hai gã đàn ông đang leo theo một cách khéo léo và nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.
-Babal ơi, chúng sắp bắt kịp mình rồi! Bob kêu.
-Leo đi! Leo đi!
Hai thám tử lại tiếp tục leo dưới ánh nắng như đổ lửa. Tay hai bị gai và đá bén nhọn cào xước. Cuối cùng hai bạn đến bậc thềm đá thứ nhì, Hanibal không chịu được nữa, ngã xuống bụi cỏ. Bob nhìn xuống dưới.
-Chúng đến kìa!
Hanibal yếu ớt:
-Mặc kệ chúng, mình chết mất!
Bob lấy tay che nắng.
-Bọn mình chạy nhanh hơn, nhưng chúng leo nhanh hơn. Không thua gì linh dương. Này! Không biết có phải là dân Yaquali không? Quỷ vách đá!
Hanibal cố ngồi dậy vì bị kích thích bởi cảnh hai người Yaquali đang leo lên.
-Chắc chúng nói tiếng Yaquali, hèn gì chúng ta không hiẻu gì hết.
-Mình cóc cần biết chúng nói tiếng gì, mình chỉ quan tâm một chuyện là làm thế nào chúng mình thoát được đây? Cậu nghĩ ông Harris có nhìn thấy chúng rượt theo mình không?
-Chắc là không, xung quanh nhà không có động đậy gì cả.
-Phải chi bọn mình lấy xe đạp lại được!
-Không được đâu Bob ơi! Ta bị những người mắc dịch kia ngăn cản rồi, ta chỉ còn nước chạy trốn tiếp thôi.
-Chạy thì chạy, nhưng chạy đi đâu?
Bob tuyệt vọng nhìn xung quanh, ở đó chỉ có đá và những bụi cây èo ọt, không có chỗ nào để trốn. Mắt Bob đột nhiên sáng lên.
-Babal! Nhanh lên theo mình, mình biết bọn mình đang ở đâu rồi! Mình nghĩ còn có cơ may trốn thoát.
Bob lao về phía trước, Hanibal thở rất mạnh, cố gắng theo bạn.Tạm thời cả hai đã ra khỏi tầm nhìn của bọn rượt theo.Khi vòng qua sườn núi, Bob chỉ một khóm cây sồi dày rậm và xanh. Khóm cây nhô lên cách đó khoảng một trăm thước, tạo thành một ốc đảo xanh tươi.
-Cậu muốn trốn trong đó à? Hanibal hỏi. Chỗ trốn này không hay đâu!
-Theo mình! Bob nói.
Bob chạy thẳng vào chỗ cây xanh rậm. Không bàn cãi nữa, Hanibal lao theo sát gót bạn. Bob biến mất vào gốc cây. Thám tử trưởng nhào theo sau, đột nhiên cậu bị rơi vào khoảng không: nền đất dưới chân vừa mới hẫng đi.
Comments for chapter "Chương 18"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận