Cái bóng cười - Chương 10
– Tụi cháu cũng đã từng làm sáng tỏ khá nhiều vụ bí ẩn.Peter nói thêm.
Ônh Harris cười.
– Các cháu nói chuyện như thám tử vậy đó.
– Tụi cháu là thám tử thật mà, thưa chú, Hanibal khẳng định. Mà danh thiếp của tụi cháu đây…
Hanibal đưa cho ông Harris tấm danh thiếp. Tiếng cười của ông Harris lại vang lên lần nữa:
– Nếu vậy các cậu có thể thử tìm lại pho tượng của bà Sandow, thám tử thật à? Các cậu đã từng làm sáng tỏ những vụ bí ẩn thật à?
– Tất nhiên! Peter kêu lên. Thậm chí chú Reynolds, cảnh sát trưởng thành phố Rocky đã phong tụi cháu làm trợ lí của chú ấy.
– Thế à? ông Harris vừa nói khẽ vừa nhìn tấm danh thiếp đang cầm trong tay.
Ngồi từ góc phòng bên kia, Ted hỏi:
– Các bạn ơi, ba dấu chấm hỏi dưới hàng chữ “Điều tra các loại” nghĩa là gì vậy? Chắc là không phải để chứng tỏ có sự nghi ngờ về khả năng của các bạn chứ?
Hanibal hơi nhíu mày một chút.
– Các dấu chấm hỏi này là tượng trưng, Hanibal giải thích. Dấu chấm hỏi biểu thị cho tất cả những vụ bí ẩn mà chúng cố gắng làm rõ. Một loại nhãn hiệu…
– Tuyệt! Ted phấn khởi la lên. Bà ơi, bà hãy để cho,các bạn của cháu thử tìm lại pho tượng nhỏ, cháu cũng sẽ tham gia tìm kiếm.
– Nhưng Ted à, bà Sandow bắt bẻ, có thể là do một băng trộm, có thể có nguy hiểm.
– Bà Sandow nói đúng, ông Harris cắt ngang, đay không phải là một vụ để giao cho trẻ con.
– Thưa bà, tụi cháu luôn rất thận trọng, Hanibal tuyên bố, và nếu tìm thấy giấu vết gì nghiêm túc tụi cháu sẽ báo cho chú cảnh sát trưởng Reynolds.
– Kìa bà, bà cũng thấy là các bạn cháu rất ngoan mà, Ted nói. Và các bạn cũng được cảnh sát trưởng Reynolds hoàn toàn tin tưởng.
– Thật ra, bà Sandow nói đỡ ngập ngừng hơn, vụ trộm của bà cũng không đủ nghiêm trọng để báo cảnh sát.
Ông Harris đồng tình:
– Phải. Cảnh sát có nhiều chuyện phải lo ,chứ hơi đâu mà lo mấy đồ mỹ nghệ của bà. Nhất là chúng ta lại không có bằng chứng nào hết.Tôi nghĩ các chàng thanh niên này hoàn toàn có khả năng tìm ra dấu vết. Mà nếu các cậu ấy hứa là sẽ thận trọng…
– Các bạn ấy sẽ thận trọng, Ted la lên. Bà ơi, hay bà hứa treo phần thưởng cho các bạn ấy?Các bạn sẽ xứng đáng được thưởng nếu tìm ra pho tượng.
Bà Sandow cười với cháu.
– Thì nếu các cháu hứa không làm điều gì nguy hiểm hết, thì bà sẵn sàng thưởng, bà đề nghị thưởng 50 đôla.
– Vậy là thống nhất nhé, Ted nói. Vậy là cuộc phưu lưu hấp dẫn đấy! Này ngày mai các bạn trở lại đây ăn cơm trưa chung nhé, chúng ta sẽ lên kế hoạch hành động.
Ônh Harris vội vàng can thiệp:
– Tôi không chắc các bạn trẻ này thích thực dơn của chúng tạ Tôi và bà Sandow đây là người ăn chaỵ Chúng tôi chỉ ăn rau cải thôi. Tôi là chủ tịch của hội ăn chaỵ Bà Sandow đã giúp tôi rất nhiều trong việc lăng- xê hiệp hội của chúng tôi ở Rockỵ Nhất định các cậu phải dự một trong các hội nghị của tôi. Chiều mai tôi có một buổi đấy.
– Thưa chú, tụi cháu sẽ rất vui đến vỗ tay chú, nhưng bây giờ tui cháu xin phép ra giúp anh Konrad.- Hanibal nói. Chú Titus của cháu muốn biết chính xác bà Sandow bán những thứ gì, tụi cháu sẽ lo vụ pho tượng sau.
– Tôi sẽ điều tra cùng các bạn, Ted nói. Đừng quên có thưởng nhé, bà Sarah sẽ không thèm hỏi các bạn đã tìm thấy pho tượng ở đâu nữa kìa.
– Không hỏi hả? Ông Harris cười.
Ba thám tử trẻ chạy ra tìm Konrad. Khi vào trong kho, Hanibal nhìn quanh để kiểm tra xem có ai không, rồi cúi vào hai bạn nói nhỏ:
– Các cậu có để ý không?
– Để ý gì? Peter ngạc nhiên hỏi.
– Anh Ted hỏi về ý nghĩa ba dấu chấm hỏi trên danh thiếp của chúng ta.
– Có gì lạ đâu,mọi người luôn hỏi vậy.- Bob nhận xét.
– Nhưng anh Ted hỏi mà chưa nhìn qua danh thiếp.
Bob khẽ huýt sáo.
– Cậu nói đúng, chính ông Harris cầm trong tay còn anh Ted ngồi góc bên kia phòng.
– Đúng có nghĩa là anh Ted đã nhìn thấy tấm danh thiếp của ta trước rồi. Vậy là anh Ted nói láo. tại sao lại viện cớ bán đồ cũ? Nếu muốn gặp ta thì cứ nói thẳng với thím Mathildạ Các thấy không, tên này giấu giếm một điều gì đây?.
Ônh Harris cười.
– Các cháu nói chuyện như thám tử vậy đó.
– Tụi cháu là thám tử thật mà, thưa chú, Hanibal khẳng định. Mà danh thiếp của tụi cháu đây…
Hanibal đưa cho ông Harris tấm danh thiếp. Tiếng cười của ông Harris lại vang lên lần nữa:
– Nếu vậy các cậu có thể thử tìm lại pho tượng của bà Sandow, thám tử thật à? Các cậu đã từng làm sáng tỏ những vụ bí ẩn thật à?
– Tất nhiên! Peter kêu lên. Thậm chí chú Reynolds, cảnh sát trưởng thành phố Rocky đã phong tụi cháu làm trợ lí của chú ấy.
– Thế à? ông Harris vừa nói khẽ vừa nhìn tấm danh thiếp đang cầm trong tay.
Ngồi từ góc phòng bên kia, Ted hỏi:
– Các bạn ơi, ba dấu chấm hỏi dưới hàng chữ “Điều tra các loại” nghĩa là gì vậy? Chắc là không phải để chứng tỏ có sự nghi ngờ về khả năng của các bạn chứ?
Hanibal hơi nhíu mày một chút.
– Các dấu chấm hỏi này là tượng trưng, Hanibal giải thích. Dấu chấm hỏi biểu thị cho tất cả những vụ bí ẩn mà chúng cố gắng làm rõ. Một loại nhãn hiệu…
– Tuyệt! Ted phấn khởi la lên. Bà ơi, bà hãy để cho,các bạn của cháu thử tìm lại pho tượng nhỏ, cháu cũng sẽ tham gia tìm kiếm.
– Nhưng Ted à, bà Sandow bắt bẻ, có thể là do một băng trộm, có thể có nguy hiểm.
– Bà Sandow nói đúng, ông Harris cắt ngang, đay không phải là một vụ để giao cho trẻ con.
– Thưa bà, tụi cháu luôn rất thận trọng, Hanibal tuyên bố, và nếu tìm thấy giấu vết gì nghiêm túc tụi cháu sẽ báo cho chú cảnh sát trưởng Reynolds.
– Kìa bà, bà cũng thấy là các bạn cháu rất ngoan mà, Ted nói. Và các bạn cũng được cảnh sát trưởng Reynolds hoàn toàn tin tưởng.
– Thật ra, bà Sandow nói đỡ ngập ngừng hơn, vụ trộm của bà cũng không đủ nghiêm trọng để báo cảnh sát.
Ông Harris đồng tình:
– Phải. Cảnh sát có nhiều chuyện phải lo ,chứ hơi đâu mà lo mấy đồ mỹ nghệ của bà. Nhất là chúng ta lại không có bằng chứng nào hết.Tôi nghĩ các chàng thanh niên này hoàn toàn có khả năng tìm ra dấu vết. Mà nếu các cậu ấy hứa là sẽ thận trọng…
– Các bạn ấy sẽ thận trọng, Ted la lên. Bà ơi, hay bà hứa treo phần thưởng cho các bạn ấy?Các bạn sẽ xứng đáng được thưởng nếu tìm ra pho tượng.
Bà Sandow cười với cháu.
– Thì nếu các cháu hứa không làm điều gì nguy hiểm hết, thì bà sẵn sàng thưởng, bà đề nghị thưởng 50 đôla.
– Vậy là thống nhất nhé, Ted nói. Vậy là cuộc phưu lưu hấp dẫn đấy! Này ngày mai các bạn trở lại đây ăn cơm trưa chung nhé, chúng ta sẽ lên kế hoạch hành động.
Ônh Harris vội vàng can thiệp:
– Tôi không chắc các bạn trẻ này thích thực dơn của chúng tạ Tôi và bà Sandow đây là người ăn chaỵ Chúng tôi chỉ ăn rau cải thôi. Tôi là chủ tịch của hội ăn chaỵ Bà Sandow đã giúp tôi rất nhiều trong việc lăng- xê hiệp hội của chúng tôi ở Rockỵ Nhất định các cậu phải dự một trong các hội nghị của tôi. Chiều mai tôi có một buổi đấy.
– Thưa chú, tụi cháu sẽ rất vui đến vỗ tay chú, nhưng bây giờ tui cháu xin phép ra giúp anh Konrad.- Hanibal nói. Chú Titus của cháu muốn biết chính xác bà Sandow bán những thứ gì, tụi cháu sẽ lo vụ pho tượng sau.
– Tôi sẽ điều tra cùng các bạn, Ted nói. Đừng quên có thưởng nhé, bà Sarah sẽ không thèm hỏi các bạn đã tìm thấy pho tượng ở đâu nữa kìa.
– Không hỏi hả? Ông Harris cười.
Ba thám tử trẻ chạy ra tìm Konrad. Khi vào trong kho, Hanibal nhìn quanh để kiểm tra xem có ai không, rồi cúi vào hai bạn nói nhỏ:
– Các cậu có để ý không?
– Để ý gì? Peter ngạc nhiên hỏi.
– Anh Ted hỏi về ý nghĩa ba dấu chấm hỏi trên danh thiếp của chúng ta.
– Có gì lạ đâu,mọi người luôn hỏi vậy.- Bob nhận xét.
– Nhưng anh Ted hỏi mà chưa nhìn qua danh thiếp.
Bob khẽ huýt sáo.
– Cậu nói đúng, chính ông Harris cầm trong tay còn anh Ted ngồi góc bên kia phòng.
– Đúng có nghĩa là anh Ted đã nhìn thấy tấm danh thiếp của ta trước rồi. Vậy là anh Ted nói láo. tại sao lại viện cớ bán đồ cũ? Nếu muốn gặp ta thì cứ nói thẳng với thím Mathildạ Các thấy không, tên này giấu giếm một điều gì đây?.
Comments for chapter "Chương 10"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận