Bụi chuối bên nấm mồ - Chap 8
Note : Quả đầu đời live gẫy vl gẫy ? . Chưa chuẩn bị 1 cái gì hết. Thôi. Hẹn anh chị em cố hữu gần xa lần sau sẽ ổn hơn. Chứ đèn đóm hình ảnh thế này gẫy lắm. Mình xấu như củ ấu trên rừng. Như dây thừng buộc mũi trâu. Các bạn đừng chổng đít về phía mình nhé ???
Bóng dáng Thu đâu đó quanh đây. Nhưng tôi không hề biết đó là cô ấy. Cho mãi khi về sau này tôi mới sáng tỏ về Thu. Bóng dáng dần khuất sau những ngôi mộ đen trắng đan xen. Tôi cứ bị lôi bị vậy thôi.
Kéo được 1 đoạn thì cũng đã đến cuối con đường. Mùi hương phảng phất đâu đây. Bóng dáng 1 người thanh niên cao to vạm vỡ. Đẹp trai sáng sủa. Tối chắc cũng sủa .-. Ăn mặc phong cách thời Mỹ Ngụy. Tay cầm ly rượu vang. Lắc lắc ngửi ngửi. Và cất lời về phía tôi
– Hê lô. Mother fucker. Ha ha là đis mẹ mày đấy
Tôi muốn chửi lại nó lắm. Nhưng miệng không thể nói được. Như 1 sức mạnh thần kỳ nào đấy. Thằng củ lòn kia thay đổi 1 cách dần dần.
Ly rượu trên tay nay đã hóa rong rêu. Khuôn mặt cơ thể dần dần thay đổi. Mùi hương hòa quện cùng mùi xác thịt đang thối rữa dần. Để lộ ra lục phủ ngũ tạng và xương. Rồi tan biến vào không gian theo thời gian. 2 người phụ nữ trơ xương vẫn đang bám chặt lấy tôi. Bắt tôi phải nhìn cảnh tượng hãi hùng và mùi hôi thối này. Tôi vùng vằng muốn thoát ra nhưng không thể. Không thể được. Chàng thanh niên kia hóa thành con ma lưỡi dài dưới đáy mộ sâu. Tôi càng hoảng loạn hơn. Sợ hãi hơn bao giờ hết. Hắn nói vọng về phía tôi
– Cảm ơn mày vì đã đánh thức tao u mê bao nhiêu năm nay
Renggg renggg renggg
Tôi tỉnh giấc vì tiếng chuông báo thức đã điểm 6 giờ sáng. Mồ hôi nhễ nhại. Sợ hãi dù trời đã hửng sáng. Chân tay tôi run lẩy bẩy chẳng còn 1 chút sinh khí nào còn tồn tại nơi đây.
Cố gắng xách đít lên và đi học. Tôi qua đón Hòa. Mặt nó vẫn ngu như 1 con cu. Còn tôi thì chẳng thiết tha gì nữa.
Tôi đến trường và vẫn không quên ghé qua lớp Trang. Ồhhhhh. Cô ấy kìa. Tôi như quên hết tất cả đêm qua ( sau vụ táng nhau. Nhà trường biết lý do và đã chuyển Trang qua 1 lớp khác )
Tôi chạy hùng hục và đứng trước mặt người tôi yêu. Tôi gào to
– Em có biết anh tìm kiếm em không?
Rồi tôi ôm cô ấy và bảo :
– Anh nhớ em
Trang như 1 ngườ xa lạ với tôi. Đẩy tôi ra. Ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi
– Ủa. Bạn này là ai thế?
– Ơ
– Bạn là ai mà đến ôm tôi vậy? Đừng làm những hành động thô bỉ vậy chứ?
– Ơ Ơ
Trang như 1 người xa lạ với tôi. Tôi thật bất ngờ. Thể xác là cô ấy đây. Nhưng tâm hồn thì là 1 ai đó hoàn toàn xa lạ với tôi. Tôi cố chấp nhưng không được. Dơ. Quê như 1 con cầy ở lớp khác.
Tủi nhục đắng cay thay. Tôi xách đít về lớp mình. Ngồi vục mặt xuống bàn. Chả thiết tha gì nữa. Thực sự. Tình yêu là 1 thứ thần kỳ. Nó làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ và biến điều không thể thành có thể
Hòa Phò khều khều tôi
– Lại buồn à? Thế tối lại đi bay đê
– Còn l tiền ấy. Cong đít trả anh Duy đã
– Thế tối làm cút rượu giải sầu
– Hợp lý. Nhưng thế có bê tha quá không?
– Có tí men vào. Mày sẽ thấy cuộc đời tươi đẹp hơn
– Bố tổ thằng l
Học hành thì bê tha. Chỉ ăn chơi là giỏi. Tôi thấy cuộc đời sao nó tối tăm thế. Tất cả là tại thằng Hòa. Thằng l. Rủ rê vớ va vớ vẩn.
Tối học hành loáng quáng. Tôi lại chạy sang ngay nhà Hòa. Tay cầm 3 chai rượu nút chuối. Không quên gọi cả Thành Le. 3 thằng ngồi nhậu bên vài gói bò khô và con gà thằng Thành nó khiêng từ chỗ nào xuống.
Rượu ngà ngà say tôi cất lời
– Đời người vui nhất là đi cà khịa. Ờ. Thế chúng mày đã đi cà khịa người âm bao giờ chưa?
Hòa Phò lè nhè
– Trêu chó vui hơn. Nhưng với người đã khuất thì biết thế l nào được
Thành Le sảng khoái
– Được. Anh em đi sân si với cái thằng củ l kia. Sợ l gì. Mình là con người chứ có phải con cu đéo đâu mà sợ. Nào. Bố mày sợ 1 vài lần thôi. Giờ có cái đầu củ cải chấm muối ớt nhé.
Câu chuyện 3 thằng say quyết tâm phục hồi nhân phẩm. Đi đòi lại công bằng. Xanh chín với ngôi mộ trắng. Tình yêu giúp ta biến mềm thành cứng. Nhưng rượu giúp ta biến những thứ đéo thể tưởng được thành hiện thực
3 thằng say vắt lưỡi lên trời. Đầu cắm xuống đất. Đít chổng lên trời đi kiểu thụt lùi bố đời mẹ thiên hạ. Vừa đi vừa chửi. Chửi từ cây cần sa cho đến bà bán rượu. Vì say vl say. Chửi ngang chửi dọc. Chửi tọc l trâu. Tiện thể chửi luôn mấy thằng ngụy con ở phố bolsa. Chửi luôn cả Trần Dần. Chửi tất cả cái bọn xỏ lá ba que chống phá nước nhà.
Tiếng chửi lấn át cả giới âm ti địa phủ. Ngôi mộ trắng dần dần xuất hiện trước mặt. Thành Le tiến đến gần ngôi mộ xoa xoa bóp bóp. Rồi lại chửi
– Cái con mẹ mày. Hiện lên đây cho các bố xem nào. Hiện mẹ mày lên để mua vui cho các bố nào
Gió lung lay rặng cây. Trăng sáng bị che phủ bởi mây đen. Gió rít nhiều hơn. Hòa Phò vui sướng
– Ôi đis mẹ. Thằng Thành nó gọi được lên kìa. Ủ ôi. Đis mẹ mày. Là lá la. Pà pá pa. Công chúa Hòa truyền gọi thằng mặt l tâm hồn chó dại lên đây để cho các bố đái vào mặt cái nào
Hồn ma ngôi mộ hiện lên. Trong cái tối tăm nhá nhem. Tôi thấy Trang đang đứng cạnh hắn. Con ma lưỡi dài. Tay cô ấy đang bị xiềng xích. Tôi lao vào nhưng chỉ là vụt qua. Như 1 ảo ảnh. Trang khóc. Nhưng đâu phải là mầu nước mắt. Mà là mầu của máu. Của sự đau khổ. Và của sự bất tín từ tôi.
Tên lưỡi dài thay đổi hình dạng liên tục nhưng 3 chúng tôi díu hết mắt vào với nhau rồi. Chỉ đứng cười vỗ tay và hét
– Tiếp đi thằng l. Ủ ôi. Sợ vl. Ha ha. Nhanh mẹ nó lên. Biến tiếp đi. À. Đố mày biến được thành cái lòn đấy. Ha ha
Lưỡi dài biến đủ thể loại rồi chán nản nhìn chúng tôi
– Bố mày là trò đùa của chúng mày đấy à. Táng chết cụ mấy thằng trẻ trâu này giờ
Thành Le sân si
– Có mà đánh cái vào l nhé. Lưỡi đâu. Thè mẹ mày ra xem nào. Đỏ đỏ. À. Tao có mang cái đèn pin. Mày giúp quẩy quẩy giúp tao với. Làm bi cần không con chó. Ý lộn. Con ma
Rồi 3 chúng tôi lại cười. Cười như mấy thằng tâm thần
Lưỡi dài nhìn chúng tôi chán hẳn. Đéo hiểu là cái kiểu gì.
– Chúng mày thử cười thêm cái nữa xem. Tao sẽ cho chúng mày đi gặp Diêm Vương ngay và luôn này
3 chúng tôi im bặt. Tỏ vẻ sợ hãi vl. Được 10 giây. Lại phá lên cười. Tôi bảo
– Sợ vãi cả cái thị l chúng mày ơi. Ui. Tao rét vl rét này. Mưa con cụ mày đi. Sấm chớp hoài. Mệt vl
Lưỡi dài đập tay vào chán kiểu bất lực. Thân là ma pháp lực cao siêu mà đéo thể nào làm gì được 3 thằng say. Đéo hiểu là cái kiểu gì. Nó định cắp đít đi thì Hòa Phò gọi nó giật ngược lại
– Đi đâu vội thế. Ở đây chơi thêm lúc nữa. Mà thôi. Làm bi cần rồi ngồi tâm sự đi mày
Lưỡi dài nhìn chúng tôi. Ánh mắt nó thoáng buồn. Tháo xích cho Trang và tiến gần chúng tôi. Nó bảo
– Tao cũng chẳng muốn hại chúng mày đâu. Nhưng tao làm gì có tội mà chúng mày cứ nhăm nhe đè đầu tao ra mà đi cà khịa thế.
Tôi bảo :
– Vì bố mày thích. Có được không?
– Tao chết oan. Không siêu thoát được. Vương vấn lại nơi đây. Huhu
– Khóc lóc cái l. Đàn ông l gì như con đàn bà. Kể cho bọn bố nghe. Xem giải quyết được không
– Tao chết oan vất vưởng rất lâu rồ…i…
– Lòn. Biến cái hiện trạng khác xem nào. Nhìn như cái đầu dưa chuột vậy
Nó biến nguyên trạng thành người trong giấc mơ. Rồi kể
– Tao ngày xưa đẹp trai lắm. Nhưng tao chết. Tao chết chúng mày ạ. Tao không biết tại sao nữa. Nhưng mà. Tao muốn tìm hiểu cái chết của tao. Tao muốn báo thù. Và tao bị chúng nó chôn ở đây. Tao vất vưởng dọa người. Và tao được dân ở đây xây cho ngôi mộ này
– Thôi thôi. Mai trình bầy. Về đã. Mệt vải lốn rồi. Mà đme mày. Trả Trang cho tao. Không tao táng cụp mẹ mí l mày vào đấy
– Biết rồi. Làm gì mà căng. Thế mình là anh em nhé.
– Ok. Tao sẽ giúp mày. Nhưng đme mày. Cấm sân si bọn bố. Thằng l
Chúng tôi chia tay nhau. Từ kẻ thù biến thành người thân. 3 thằng dắt tay nhau về nhà. Trong lòng giải tỏa được phần nào.
Sáng dậy như bao ngày khác. Ơ. Sao mà đau đầu thế. Thôi. Đêm qua lại uống rượu cồn rồi. Chứ nút chuối con mẹ gì. Đau như búa bổ. Tôi phải bú ngay đôi viên giảm đau. Đầu nó giật như DJ thế này. Ai mà chịu được
Tôi qua đón Hòa như thường lệ. Rồi cắp đít đến lớp. Trang đứng ở cửa lớp tôi từ bao giờ. Rồi bất ngờ cô ấy ôm chặt tôi. Khẽ hôn tôi 1 cái hôn thật sâu. Học sinh quanh đấy trầm trồ.
– Cảm ơn anh vì tất cả. Và em yêu anh
Tôi bất ngờ. Mới hôm qua đuổi như đuổi tà. Giờ thay đổi nhanh thế. Tôi bảo :
– Vào lớp học đi mình. Anh cũng yêu em. Yêu em hơn chính bản thân mình
Tôi vào lớp với tâm trạng vui vẻ. Nhìn Hòa với Thành mà yêu chúng nó thế. Hôm nay hơi bị yêu đời
Tôi mải mê suy nghĩ nhưng cũng không biết rằng phía trước hạnh phúc hay là tiếp tục những ngày tháng đau thương và chia xa hay không. Sự bí ẩn của cái chết của người dưới đáy mộ sâu kia là như thế nào. Nó còn rắc rối bao nhiêu nữa đây. Tôi không biết. Không hề biết……..