Bóng Ma Đêm Rằm - Chương 4
– Ê không có à nghen! Bây giờ người năn nỉ không phải là tao mà là ẻm đó.
– Trời! Chảnh thấy sợ. Thôi, uống cà phê đi! Nguôị hết trơn rồi kìa.
Đức Liêm đưa mắt nhìn đám bông bụp ngoài hàng rào, màu đỏ của nó ẩn hiện trong ánh sáng của vầng trăng mười sáu tròn đầy. Đức Liêm mỉm cười… hình ảnh một đám con nít chơi trò đám cưới thật dễ thương chợt ùa về… Ngày đó Đức Liêm làm phù rể phải đi háu cả chục đóa bông bụp đỏ tươi mà người ta còn gọi là bông lồng đèn, rồi mang về kết lại thành một chùm cho chú rể đi hỏi cưới cô dâu. Lân khi đó đáng vai chú rể, còn Thảo thì làm cô dâu e ấp nhận hoa từ tay chú rể. Bộ diệu của cô dâu hồi ấy làm bộ lúng túng thấy mắc cười quá… cả bọn con trai hùa vào nhau cười khiến Thảo đỏ cả mặt y như cô dâu thiệt đang mắc cỡ. Gần hai chục năm qua rồi, ai ngờ hôm nay tụi nó chuản bị cưới thật. Đức Liêm cười hỏi Lân:
– Ê Lân! Mầy nhớ mấy cái bông lồng đèn kia không?
Tự nhiên nghe thằng bạn hỏi bất ngờ quá, Lân tròn mắt:
– Cái thằng này, đang ngồi uống cà phê tự nhiên hỏi một câu trớt quớt, trả lời được mới lạ!
Liêm lại cười:
– Mầy mới ngộ ak nghen! Tao hỏi là có ý nghĩa lắm chứsao lại trơt quớt được? Không rảnh hỏi chuyện trớt quớt đâu mầy.
– Ê, mầy làm tao nhức đầu quá! Nói đại tao nghe đi! Bông lồng đèn có gì mà nhớ.
– Thằng này vô tâm ghê, vậy cũng bày đặt chuẩn bị làm chú rể. Ê! Chừng nào cưới Thảo mầy đừng có bắt tao đi kiếm hái bông lồng đèn về làm quà cho cô dâu nghen…
Câu nói đùa của Liêm khiến Lân nhíu mày ngập ngừng, rồi… như chợt nhớ ra, Lân phát vào vai Liêm một cái:
– Ah… Nhớ rồi thằng ông nội! Mày chuẩn bị tinh thần đi! Kỳ này tao không nhờ mầy hái một chục mà là một tỉ cái vì… bầy giờ là thiệt chứ không có giả bộ nữa à nghen.
– Ừ, mày dám cài lại thứ đó không? Mầy dám thì tao cũng ráng hy sinh cái thân già này kiếm đủ cho mầy liền. Bất qus quậy nát cái tỉnh này là đủ chớ gì!
Lân cười ha hả chọc bạn:
– Ê, thằng này méo mó nghề nghiệp hổi nào mà nói nghe hay quá vậy?…
Và họ cùng cười vui bên nhau thật thoải mái.