Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 9
– Đúng là một giấc mơ! – cô Mathilda mơ màng ngợi khen khi bước vào khoảng vườn phía trước và thấy mình sa vào một biển hoa hồng.
Bên cửa ra vào đã có bà Berrnadette O’Donnell đứng chờ sẵn. Bà hết nhìn cô Mathilda, nhìn chú Morton lại nhìn sang chiếc xe Rolls Royce. Cú ra mắt được chuẩn bị kỹ lưỡng mang lại hiệu quả mong đợi. Nó rõ ràng gây ấn tượng mạnh với bà O Donnell.
– Bà O Donnell , đây là cô Mathilda, cô đồng, – Justus giới thiệu cô mình với nét mặt nghiêm trang hết mực.
Cô Mathilda nghiêm nghị cúi đầu chào, tay cần chặt va-li.
– Tôi có cần phải chờ không, thưa quí ngài? – chú Morton hỏi.
– Cám ơn chú morton, được như thế thì rất hay. Cháu nghĩ là khoảng một tiếng nữa bọn cháu sẽ xong thôi.
Đúng lúc Morton đã muốn xoay người bước đi thì bà O Donnell kêu lên:
– Sao lại thế được, mời ông vào trong nầy cho! Vào trong nầy đằng nào cũng ấm áp hơn là ở trong xe! Ý tôi muốn nói … không, tôi không muốn trong xe của ông là không ấm áp, hoàn toàn không phải thế đâu! – Bà O Donnell bối rối cười lên, khiến Justus không khỏi hài lòng.
Bà O Donnell dẫn tất cả vào phòng tiếp khách, nơi đã có bà Jones và bà Adams chờ sẵn. Mọi người được giới thiệu với nhau. Ở khắp mọi ngóc ngách của căn phòng là vô vàn những ngọn nến nhỏ, chìm ngập trong không gian một luồng ánh sáng lờ mờ, ấm áp. Đèn điện đã được tắt hết.
– Chúng tôi nghĩ là dùng nến ta sẽ có một bầu không khí thích hợp hơn, – bà O Donnell giải thích và bối rối nhìn sang cô Mathilda .
– Dĩ nhiên nếu cô muốn, chúng tôi cũng có thể bật đèn điện lên.
Cô Mathilda gật đầu.
– Như thế nầy là tốt.
Giờ thì bà Elouise Adams bước lại gần cô Mathilda .
– Cô thật sự là một cô đồng chứ?
– Đúng, tôi là cô đồng, – cô Mathilda vừa ho vừa húng hắng trả lời.
– Cô đã nhiều lần tiếp xúc với linh hồn người chết chứ?
Cô gật đầu nhẹ.
– Và cô tin rằng, trong nhà nầy có một hốn ma chứ?
– Cái đó ta sẽ biết ngay thoi.
Thôi, giờ ta bắt đầu đi nào! – bà O Donnell đề nghị xoa hai bàn tay vào nhau.
– Cô hãy nói cho chúng tôi biết cô cần gì!
– Một cái bàn tròn. Phần còn lại tôi có mang theo đây.
– Tốt nhất là ta lấy cái bàn từ phòng ăn, – Cecilia Jones đề nghị rồi ra hiệu cho ba thám tử đi theo mình. Họ cùng nhau khiêng một chiếc bàn lớn làm bằng thứ gổ thẩm màu vào phòng khách, đặt nó đứng giữa phòng.
Cô Mathilda nhìn chiếc bàn bằng ánh mắt xem thường.
– Được, thế nầy tạm được.
– Cô đặt va-li của mình xuống và mở nó ra. Bên trong có đựng một bản gỗ lớn, trên có vẽ chằng chịt những ký hiệu và biểu tượng. Các chữ số từ 0 đến 9 và các chữ cái từ A đến Z được đốt vào lần gỗ tạo thành một vòng tròn lớn.
Vòng tròn nầy có hở hai vị trí, dàng chi chữ “CÓ” và chữ “KHÔNG”.
– Bốn mép bảng gổ dày đặt những ngôi sao năm cánh và những biểu tượng pháp thuật khác. Cái bảng nầy, – cô Mathilda giải thích và gắng sức khoác cho giọng nói một màu sắc bí hiểm, – được gọi là bảng Ouija.
– Justus nhân thấy vẽ nhẹ nhỏm của cô khi đã phát âm đúng vào từ rắc rối nọ.
– Chúng ta sẽ dùng bảng nầy để gọi hồn người chết.
– Cô đặt bảng gỗ vào giữa mặt bàn.
– bây giờ tôi cần một cái cốc.
Tiến sĩ Jones rất nhanh đưa tới một chiếc cốc rượu vang đế dài.
– Bây giờ mời quý vị ngồi xuống.
– Tất cả những người có mặt tìn đến chổ của mình. Chỉ có chú Morton vẫn đứng nghiêm phăng phắc bên khuôn cửa.
– Chú không muốn tham gia sao, chú Morton? – Justus đề nghị.
– Nếu các quí bà và các qúi ông không phiền lòng, tôi xin được phép không tham gia vào cuộc họp hôm nay.
– Tuỳ ý chú!
Trong khi những tiếng sấm xa xa đang gầm lên ở phía ngoài, cô Mathilda ngồi thẳng lên như một cây nến và chầm chậm đưa mắt nhìn quanh. Tất cả các gương mặt lộ tỏ vẽ căng thẳng, phấp phỏng. Kể cả Justus, Peter và Bob, những người biết rất rõ trò chơi đang diễn ra, cũng chịu ảnh hưởng không khí bí hiểm nơi đây. Thế rối cô Mathilda cất tiếng khàn khan:
– Ta bắt đầu!
Bên cửa ra vào đã có bà Berrnadette O’Donnell đứng chờ sẵn. Bà hết nhìn cô Mathilda, nhìn chú Morton lại nhìn sang chiếc xe Rolls Royce. Cú ra mắt được chuẩn bị kỹ lưỡng mang lại hiệu quả mong đợi. Nó rõ ràng gây ấn tượng mạnh với bà O Donnell.
– Bà O Donnell , đây là cô Mathilda, cô đồng, – Justus giới thiệu cô mình với nét mặt nghiêm trang hết mực.
Cô Mathilda nghiêm nghị cúi đầu chào, tay cần chặt va-li.
– Tôi có cần phải chờ không, thưa quí ngài? – chú Morton hỏi.
– Cám ơn chú morton, được như thế thì rất hay. Cháu nghĩ là khoảng một tiếng nữa bọn cháu sẽ xong thôi.
Đúng lúc Morton đã muốn xoay người bước đi thì bà O Donnell kêu lên:
– Sao lại thế được, mời ông vào trong nầy cho! Vào trong nầy đằng nào cũng ấm áp hơn là ở trong xe! Ý tôi muốn nói … không, tôi không muốn trong xe của ông là không ấm áp, hoàn toàn không phải thế đâu! – Bà O Donnell bối rối cười lên, khiến Justus không khỏi hài lòng.
Bà O Donnell dẫn tất cả vào phòng tiếp khách, nơi đã có bà Jones và bà Adams chờ sẵn. Mọi người được giới thiệu với nhau. Ở khắp mọi ngóc ngách của căn phòng là vô vàn những ngọn nến nhỏ, chìm ngập trong không gian một luồng ánh sáng lờ mờ, ấm áp. Đèn điện đã được tắt hết.
– Chúng tôi nghĩ là dùng nến ta sẽ có một bầu không khí thích hợp hơn, – bà O Donnell giải thích và bối rối nhìn sang cô Mathilda .
– Dĩ nhiên nếu cô muốn, chúng tôi cũng có thể bật đèn điện lên.
Cô Mathilda gật đầu.
– Như thế nầy là tốt.
Giờ thì bà Elouise Adams bước lại gần cô Mathilda .
– Cô thật sự là một cô đồng chứ?
– Đúng, tôi là cô đồng, – cô Mathilda vừa ho vừa húng hắng trả lời.
– Cô đã nhiều lần tiếp xúc với linh hồn người chết chứ?
Cô gật đầu nhẹ.
– Và cô tin rằng, trong nhà nầy có một hốn ma chứ?
– Cái đó ta sẽ biết ngay thoi.
Thôi, giờ ta bắt đầu đi nào! – bà O Donnell đề nghị xoa hai bàn tay vào nhau.
– Cô hãy nói cho chúng tôi biết cô cần gì!
– Một cái bàn tròn. Phần còn lại tôi có mang theo đây.
– Tốt nhất là ta lấy cái bàn từ phòng ăn, – Cecilia Jones đề nghị rồi ra hiệu cho ba thám tử đi theo mình. Họ cùng nhau khiêng một chiếc bàn lớn làm bằng thứ gổ thẩm màu vào phòng khách, đặt nó đứng giữa phòng.
Cô Mathilda nhìn chiếc bàn bằng ánh mắt xem thường.
– Được, thế nầy tạm được.
– Cô đặt va-li của mình xuống và mở nó ra. Bên trong có đựng một bản gỗ lớn, trên có vẽ chằng chịt những ký hiệu và biểu tượng. Các chữ số từ 0 đến 9 và các chữ cái từ A đến Z được đốt vào lần gỗ tạo thành một vòng tròn lớn.
Vòng tròn nầy có hở hai vị trí, dàng chi chữ “CÓ” và chữ “KHÔNG”.
– Bốn mép bảng gổ dày đặt những ngôi sao năm cánh và những biểu tượng pháp thuật khác. Cái bảng nầy, – cô Mathilda giải thích và gắng sức khoác cho giọng nói một màu sắc bí hiểm, – được gọi là bảng Ouija.
– Justus nhân thấy vẽ nhẹ nhỏm của cô khi đã phát âm đúng vào từ rắc rối nọ.
– Chúng ta sẽ dùng bảng nầy để gọi hồn người chết.
– Cô đặt bảng gỗ vào giữa mặt bàn.
– bây giờ tôi cần một cái cốc.
Tiến sĩ Jones rất nhanh đưa tới một chiếc cốc rượu vang đế dài.
– Bây giờ mời quý vị ngồi xuống.
– Tất cả những người có mặt tìn đến chổ của mình. Chỉ có chú Morton vẫn đứng nghiêm phăng phắc bên khuôn cửa.
– Chú không muốn tham gia sao, chú Morton? – Justus đề nghị.
– Nếu các quí bà và các qúi ông không phiền lòng, tôi xin được phép không tham gia vào cuộc họp hôm nay.
– Tuỳ ý chú!
Trong khi những tiếng sấm xa xa đang gầm lên ở phía ngoài, cô Mathilda ngồi thẳng lên như một cây nến và chầm chậm đưa mắt nhìn quanh. Tất cả các gương mặt lộ tỏ vẽ căng thẳng, phấp phỏng. Kể cả Justus, Peter và Bob, những người biết rất rõ trò chơi đang diễn ra, cũng chịu ảnh hưởng không khí bí hiểm nơi đây. Thế rối cô Mathilda cất tiếng khàn khan:
– Ta bắt đầu!
Comments for chapter "Chương 9"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận