Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 38
– Chắc là đúng thế đấy, – Justus nói.
– Mình không nhìn thấy ai đứng ngoài.
Các cậu đã nhận thấy rằng, từ khuôn cửa sổ phòng ngủ của vợ chồng ông Willow người ta có thể nhìn vào phía trong toà biệt thự của cô Mastratonio?
Chắc là ông ta đã chụp ảnh từ đó, giống như rất nhiều ảnh khác ở đây. Thử nhìn mà xem, cô Dora đang mặc áo choàng tắm.
– Còn đây là ảnh của cô ấy đang hôn một người đàn ông khác, – Bob nói và gõ khẽ ngón tay vào một tấm ảnh khác được lồng khung.
– Nầy, khoan đã, người nầy mình nhìn thấy ở đâu rồi!
– Cậu nói cái gì thế hả?
– Đúng thế, mình đã nhìn thấy ông ấy một lần rồi. Cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ, trong một tấm ảnh khác, trong phòng ngủ của tiến sĩ Jones. Đây là ông chồng của Cecilia Jones, Ông Gilbert!
– Cậu không đùa đấy chứ! – Justus kêu lên.
– Không đùa chút nào! Cái mặt nầy đã không lẫn vào đâu được. Và đó là tấm ảnh đám cưới, vậy thì chắc chắn là ông chồng của Cecilia Jones . ông ấy mới chết gần đây thôi, đúng không nào?
– Cách đây bốn tháng, – Justus nói.
– chỉ một tuần trước cái chết của cô Dora.
Thế đấy, ra là hai người ngoại tình với nhau. Dora thật sự đã thò tay vào đống lửa nầy. Đầu tiên cô ấy bám vào ông chồng của bà Elouise, rồi sau đó đến lượt chồng Cecilia. Nếu mà bà Bernadette có chồng, chắc là cô Dora cũng chả chịu tha cho chồng bà ấy. Liệu đây có phải là chuyện tình cờ không, khi mà cái chết của Gilbert và Dora nằm gần nhau tới thế?
– Không, – Peter bắt chước cái giọng rùng rợn vang lên từ dưới mộ, thế rồi đột ngột cậu chàng tự thấy toàn thân mình rởn lên.
– Các cậu không thấy cái nầy là cái gì đây sao? Nó có nghĩa là gì?
– Ý cậu muốn nói sao?
– Ông Willow chẳng phải chỉ là một người hâm mộ cô Mastratonio. Ông ta mê cô ấy đến phát điên! Cho nên đã ngấm ngầm chụp không biết bao nhiêu là ảnh của cô ấy! Và chẳng phải chỉ chụp ảnh, ông ấy ngoài ra còn bị ám ảnh ngay cả khi cô ấy đã chết, và nhiều tháng trời sau đó vẫn chụp ảnh tất cả những gì xảy ra trong biệt thự của cô ca sĩ đó. Đây không phải chuyện bình thường! Vợ
ông ta chắc chắn không hề biết một xíu nào về việc nầy, nếu không thì chìa khoá căn phòng nầy đã không được giấu kín đến thế.
– Cậu muốn nhắm tới mục đích nào, Thám tử phó.
– Rất logic ma. Chắc chắn là ông John Willow đã ngấm ngầm đam mê cô Dora và tôn thờ cô ca sĩ từ lâu lắm rồi, và dĩ nhiên là ông ta hoàn toàn không có cơ hội tán tỉnh… Rồi một ngày nọ, ông ta phát hiện thấy cô Dora có quan hệ với chồng của Cecilia. Ông Willow đã nổi điên hoàn toàn vì ghen tuông, và đầu tiên giết chết Gilbert John, để rồi chỉ một tuần sau giết chết cô Dora Mastratonio.
Các cậu còn nhớ giọng Phantom của cô Dora nói gì không? Thủ phạm ở rất gần! Và chỉ một giây sau, mình đã nhìn thấy gã Willow đứng bên cửa sổ. Tấ cả các sự kiện đều hợp với nhau! – Mặt Peter nhợt nhạt. Đột ngột, cậu thấy toàn thân lạnh như băng.
– bọn mình phải biến ngay lập tức thôi, Justus, mình không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa! Bọn mình gọi cảnh sát!
– Cứ bình tĩnh, đừng hốt hoảng! Thám tử phó!
– Bình tỉnh đừng hột hoảng hả? – Giọng Peter tắc nghẽn.
– Chính cậu đã nói, giết người là một vụ án quá lớn đối với bọn mình. Giờ cậu có thể nhân đôi mọi việc lên, vì đây là một vụ giết hai người! Và bọn mình đang đứng trong tầng hầm của tay sát nhân!
Justus đảo mắt lên trời.
– Trời đất ạ, Peter bình tĩnh đã! Mặc dù đó là một lý thuyết hập dẫn, nhưng chúng ta chưa có lấy một bằng chứng nhỏ nhất. Mà ngoài ra, cậu còn quên một vài dữ liệu: Giọng Phantom đó không phải là giọng thật, giờ thì chúng ta đã biết chắc như vậy.
– Ôi dao, chuyện dớ dẩn! Chỉ bởi vì anh Darren Higman nói đó không phải là giọng cô Mastratonio ư? Dĩ nhiên đó không phải là giọng của cô Mastratonio, mà là giọng của hồn ma cô ấy! Rõ ràng là giọng nói của người ta thay đổi, một khi đã bước sang bên kia thế giới!
– Thế còn chuyện thay đổi di chúc thì sao?
– Mình làm sao biết được chuyện đó có ý nghĩa gì! Tình cờ thôi! Mình chẳng thèm quan tâm! Bây giờ mình muốn biến khỏi nơi nầy càng nhanh càng tốt!
– Justus, mình cũng đồng ý là chúng ta đi thôi, – Bob lên tiếng.
– Chúng ta không biết bao giờ thì ông Willow quay trở lại. Và đằng nào thì cũng có thể có khả năng là Peter có lý. Nếu Willow mà tóm được bọn mình ở đây thì…
– Được rồi , được rồi , ta biến, – Justus nhượng bộ.
– Dẫu sao thì bọn mình cũng đã nhìn đủ rồi.
Ho xoay người định bước đi, rồi đột ngột Bob ngung lại. Ánh mắt của cậu nhìn trân trân vào một chiếc ảnh nhỏ được treo trên khoảng tường cạnh cửa ra vào. Ở phía trước hiện rõ hình Elouise Adams.
– Các cậu nhìn xem! Nhìn cái ảnh nầy! Nó được chụp từ phòng ngủ của vợ chồng ông Willow: Cô Adams đứng trong phòng làm việc. Trông cô ấy rất có vẻ giận dữ, và la thét qua khuôn cửa để mở về phía cô Mastratonio, cô nầy bây giờ đang đứng trong hành lang.
Peter ném một cái nhìn xuống tấm ảnh.
– Thì đã sao? Kể cả những cặp bạn gái thân nhất cũng có lúc cãi nhau.
– Mính không nói tới ý đó, Peter. Mà là…
– Là ngày tháng! – Justus cắt ngang lời bạn và giật tấm anh ra khỏi tường, để nhìn kỹ hơn con số ngày tháng được in trên đó.
– Không thể có chuyện nầy được!
– Cái gì vậy, Justus?
Lần nầy thì người trả lời là Bob:
– Elouise Adams đã có một chứng cớ vắng mặt cho cái chết của cô Dora. Bà ấy khẳng định rằng, vào lúc cô Dora chết thì bà ấy thậm chí không có mặt trong vùng Malibu Beach, nhưng cái ảnh nầy lại được chụp đúng vào ngày hôm đó. Mà là chính xác vào lúc 3 giờ 48 phút. Mười hai phút trước khi bà giúp việc tới và phát hiện ra xác của cô Dora.
– Mình không nhìn thấy ai đứng ngoài.
Các cậu đã nhận thấy rằng, từ khuôn cửa sổ phòng ngủ của vợ chồng ông Willow người ta có thể nhìn vào phía trong toà biệt thự của cô Mastratonio?
Chắc là ông ta đã chụp ảnh từ đó, giống như rất nhiều ảnh khác ở đây. Thử nhìn mà xem, cô Dora đang mặc áo choàng tắm.
– Còn đây là ảnh của cô ấy đang hôn một người đàn ông khác, – Bob nói và gõ khẽ ngón tay vào một tấm ảnh khác được lồng khung.
– Nầy, khoan đã, người nầy mình nhìn thấy ở đâu rồi!
– Cậu nói cái gì thế hả?
– Đúng thế, mình đã nhìn thấy ông ấy một lần rồi. Cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ, trong một tấm ảnh khác, trong phòng ngủ của tiến sĩ Jones. Đây là ông chồng của Cecilia Jones, Ông Gilbert!
– Cậu không đùa đấy chứ! – Justus kêu lên.
– Không đùa chút nào! Cái mặt nầy đã không lẫn vào đâu được. Và đó là tấm ảnh đám cưới, vậy thì chắc chắn là ông chồng của Cecilia Jones . ông ấy mới chết gần đây thôi, đúng không nào?
– Cách đây bốn tháng, – Justus nói.
– chỉ một tuần trước cái chết của cô Dora.
Thế đấy, ra là hai người ngoại tình với nhau. Dora thật sự đã thò tay vào đống lửa nầy. Đầu tiên cô ấy bám vào ông chồng của bà Elouise, rồi sau đó đến lượt chồng Cecilia. Nếu mà bà Bernadette có chồng, chắc là cô Dora cũng chả chịu tha cho chồng bà ấy. Liệu đây có phải là chuyện tình cờ không, khi mà cái chết của Gilbert và Dora nằm gần nhau tới thế?
– Không, – Peter bắt chước cái giọng rùng rợn vang lên từ dưới mộ, thế rồi đột ngột cậu chàng tự thấy toàn thân mình rởn lên.
– Các cậu không thấy cái nầy là cái gì đây sao? Nó có nghĩa là gì?
– Ý cậu muốn nói sao?
– Ông Willow chẳng phải chỉ là một người hâm mộ cô Mastratonio. Ông ta mê cô ấy đến phát điên! Cho nên đã ngấm ngầm chụp không biết bao nhiêu là ảnh của cô ấy! Và chẳng phải chỉ chụp ảnh, ông ấy ngoài ra còn bị ám ảnh ngay cả khi cô ấy đã chết, và nhiều tháng trời sau đó vẫn chụp ảnh tất cả những gì xảy ra trong biệt thự của cô ca sĩ đó. Đây không phải chuyện bình thường! Vợ
ông ta chắc chắn không hề biết một xíu nào về việc nầy, nếu không thì chìa khoá căn phòng nầy đã không được giấu kín đến thế.
– Cậu muốn nhắm tới mục đích nào, Thám tử phó.
– Rất logic ma. Chắc chắn là ông John Willow đã ngấm ngầm đam mê cô Dora và tôn thờ cô ca sĩ từ lâu lắm rồi, và dĩ nhiên là ông ta hoàn toàn không có cơ hội tán tỉnh… Rồi một ngày nọ, ông ta phát hiện thấy cô Dora có quan hệ với chồng của Cecilia. Ông Willow đã nổi điên hoàn toàn vì ghen tuông, và đầu tiên giết chết Gilbert John, để rồi chỉ một tuần sau giết chết cô Dora Mastratonio.
Các cậu còn nhớ giọng Phantom của cô Dora nói gì không? Thủ phạm ở rất gần! Và chỉ một giây sau, mình đã nhìn thấy gã Willow đứng bên cửa sổ. Tấ cả các sự kiện đều hợp với nhau! – Mặt Peter nhợt nhạt. Đột ngột, cậu thấy toàn thân lạnh như băng.
– bọn mình phải biến ngay lập tức thôi, Justus, mình không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa! Bọn mình gọi cảnh sát!
– Cứ bình tĩnh, đừng hốt hoảng! Thám tử phó!
– Bình tỉnh đừng hột hoảng hả? – Giọng Peter tắc nghẽn.
– Chính cậu đã nói, giết người là một vụ án quá lớn đối với bọn mình. Giờ cậu có thể nhân đôi mọi việc lên, vì đây là một vụ giết hai người! Và bọn mình đang đứng trong tầng hầm của tay sát nhân!
Justus đảo mắt lên trời.
– Trời đất ạ, Peter bình tĩnh đã! Mặc dù đó là một lý thuyết hập dẫn, nhưng chúng ta chưa có lấy một bằng chứng nhỏ nhất. Mà ngoài ra, cậu còn quên một vài dữ liệu: Giọng Phantom đó không phải là giọng thật, giờ thì chúng ta đã biết chắc như vậy.
– Ôi dao, chuyện dớ dẩn! Chỉ bởi vì anh Darren Higman nói đó không phải là giọng cô Mastratonio ư? Dĩ nhiên đó không phải là giọng của cô Mastratonio, mà là giọng của hồn ma cô ấy! Rõ ràng là giọng nói của người ta thay đổi, một khi đã bước sang bên kia thế giới!
– Thế còn chuyện thay đổi di chúc thì sao?
– Mình làm sao biết được chuyện đó có ý nghĩa gì! Tình cờ thôi! Mình chẳng thèm quan tâm! Bây giờ mình muốn biến khỏi nơi nầy càng nhanh càng tốt!
– Justus, mình cũng đồng ý là chúng ta đi thôi, – Bob lên tiếng.
– Chúng ta không biết bao giờ thì ông Willow quay trở lại. Và đằng nào thì cũng có thể có khả năng là Peter có lý. Nếu Willow mà tóm được bọn mình ở đây thì…
– Được rồi , được rồi , ta biến, – Justus nhượng bộ.
– Dẫu sao thì bọn mình cũng đã nhìn đủ rồi.
Ho xoay người định bước đi, rồi đột ngột Bob ngung lại. Ánh mắt của cậu nhìn trân trân vào một chiếc ảnh nhỏ được treo trên khoảng tường cạnh cửa ra vào. Ở phía trước hiện rõ hình Elouise Adams.
– Các cậu nhìn xem! Nhìn cái ảnh nầy! Nó được chụp từ phòng ngủ của vợ chồng ông Willow: Cô Adams đứng trong phòng làm việc. Trông cô ấy rất có vẻ giận dữ, và la thét qua khuôn cửa để mở về phía cô Mastratonio, cô nầy bây giờ đang đứng trong hành lang.
Peter ném một cái nhìn xuống tấm ảnh.
– Thì đã sao? Kể cả những cặp bạn gái thân nhất cũng có lúc cãi nhau.
– Mính không nói tới ý đó, Peter. Mà là…
– Là ngày tháng! – Justus cắt ngang lời bạn và giật tấm anh ra khỏi tường, để nhìn kỹ hơn con số ngày tháng được in trên đó.
– Không thể có chuyện nầy được!
– Cái gì vậy, Justus?
Lần nầy thì người trả lời là Bob:
– Elouise Adams đã có một chứng cớ vắng mặt cho cái chết của cô Dora. Bà ấy khẳng định rằng, vào lúc cô Dora chết thì bà ấy thậm chí không có mặt trong vùng Malibu Beach, nhưng cái ảnh nầy lại được chụp đúng vào ngày hôm đó. Mà là chính xác vào lúc 3 giờ 48 phút. Mười hai phút trước khi bà giúp việc tới và phát hiện ra xác của cô Dora.
Comments for chapter "Chương 38"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận