Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 36
Chương 15 – Trong tầng hầm của kẻ sát nhân
– N
hìn thấy chưa! – Peter khấp khởi thì thầm.
– Cái áo mưa! Kẻ lạ mặt bên khuôn cửa sổ đã mặc đúng y một cái áo như vậy!
– John Willow, – Justus nói.
– Ra chính là gã ta.
Bộ ba thám tử quan sát ông Willow rời khuôn viên và bước lên một chiếc ô tô, vợ ông ngồi sẵn bên trong. Thế rồi máy xe được bật lên, họ lăn bánh.
– Giờ chỉ còn câu hỏi ông Willow tìm cái gì ở phía bên nầy, – Thám tử
Trưởng nói tiếp.
– Có thể gã ta chỉ tò mò thôi, – Bob cân nhắc.
– Cũng giống như vợ ông ta hả? Mình không tin thế. Mình nghi ông ta có liên quan đến thông điệp từ phía bên kia thế giới đấy. Đừng có hỏi mình là liên quan trong phương diện nào – nhưng ít nhất thì bọn mình cũng phải gắng tìm cho ra. Khi đã một lần tới được chỗ nầy… – Justus mở cánh cửa ra phía ngoài.
Ngay lập tức, những giọt nước mưa lạnh như băng giá tạt vào trong.
– Cậu định làm gì thế, Justus? – Bob hỏi.
– Mình nghĩ là các cậu rõ cả rồi. Ta đi xem nhà của đôi vợ chồng Willow một chút.
– Kìa, Justus! – Peter nổi cơn phản kháng.
– Thôi đi, không bao giờ ta có một cơ hội thuận tiện hơn đâu.
– Mình không biết, – Thám tử phó lẩm bẩm.
– Cậu không thấy là ta đang đi quá xa sao? Rình mò sục sạo trong toà biệt thự là một chuyện. Nhưng suy cho cùng thỉ ở đó đang xảy ra những chuyện kỳ quặc và chúng ta đang điều tra trong một vụ án. Nhưng ông bà Willow thì liên quan gì đến chuyện nầy?
– Ông Willow đã hai lần đứng bên khuôn cửa sổ và quan sát bọn mình, –
Justus nhắc nhở.
– Không đủ lý do để mà điều tra kỹ hơn hay sao?
– Thế nếu đó chỉ là chuyện tình cờ? – Peter rụt rè.
– Tình cờ, – Justus nhắc lại.
– Cậu đã đứng sát bên khuôn cửa sổ của nhà hàng xóm biết bao nhiêu lần rồi, Peter? Không, không phải tình cờ đâu. Ông Willow có liện quan đến chuyện nầy. Và đây là lúc bọn mình có cơ hội để giải đáp câu đố. Không thể bỏ rơi cơ hội mà không tận dụng.
Thám tử trưởng không chờ câu trả lời, bước thẳng ra ngoài trời mưa. Cúi người xuống, cậu lẹ bước chạy về phía cửa ra vào có mái che, nhưng mái che chỉ cản được rất ít nước mưa. Peter miễn cưỡng bước theo.
– Nhanh lên, Thám tử phó, vào việc đi! Mình nghĩ khoá nầy không phải khoá an toàn, đúng không? Nhưng mà nhanh lên, bọn mình không muốn mang cả vũng nước mưa vào nhà. Bob đâu rồi không biết.
– Cậu ấy tìm tòi cái gì đó, mình tin nhứ thế, – Peter nói, mắt quan sát ổ khoá.
Vài tích tắc sau, Thám tử Thứ Ba đến bên họ. Cậu cười rộng miệng.
– Quên cái chìa khoá vạn năng của cậu đi, Peter, mình có thứ tốt hơn! – cậu mở bàn tay ra đi.
– Chìa khoá? Cậu lôi ở đâu ra thế?
– Nó nằm trong lều gỗ kia, bên dưới một chậu đựng hoa. Mình dám cuộc rắng đây là chìa khoá dự trữ cho cửa ra vào.
– Làm sao mà cậu biết?
– Ai thì cũng có lúc giấu một chìa khoá dự trữ vào đâu đó. Hoặc là bên dưới thảm chùi chân hoặc trong ống xối nước mưa hoặc trong một cái chậu trồng hoa. Chuyện xưa như trái đất mà! – Tin chắc vào chiến thắng, Bob thử đút chìa khoá vào ổ, nhưng nó không hợp.
– Xưa như trái đất hả? – Peter châm chọc.
– Chẳng ích gì đâu, Bob! Xê ra cho chuyên gia vào cuộc! – Cậu rút ra một chiếc túi nhỏ màu đen, trong đó đựng một số móc sắt dày mỏng khác nhau, rồi ngay lập tức bắt tay vào việc. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút đồng hồ, cửa đã mở ra.
– Trò trẻ con!
– Không có cậu thì bọn mình chẳng biết sẽ đi tới đâu đây, Thám tử phó.
– Nói đúng đấy, Thám tử trưởng.
– N
hìn thấy chưa! – Peter khấp khởi thì thầm.
– Cái áo mưa! Kẻ lạ mặt bên khuôn cửa sổ đã mặc đúng y một cái áo như vậy!
– John Willow, – Justus nói.
– Ra chính là gã ta.
Bộ ba thám tử quan sát ông Willow rời khuôn viên và bước lên một chiếc ô tô, vợ ông ngồi sẵn bên trong. Thế rồi máy xe được bật lên, họ lăn bánh.
– Giờ chỉ còn câu hỏi ông Willow tìm cái gì ở phía bên nầy, – Thám tử
Trưởng nói tiếp.
– Có thể gã ta chỉ tò mò thôi, – Bob cân nhắc.
– Cũng giống như vợ ông ta hả? Mình không tin thế. Mình nghi ông ta có liên quan đến thông điệp từ phía bên kia thế giới đấy. Đừng có hỏi mình là liên quan trong phương diện nào – nhưng ít nhất thì bọn mình cũng phải gắng tìm cho ra. Khi đã một lần tới được chỗ nầy… – Justus mở cánh cửa ra phía ngoài.
Ngay lập tức, những giọt nước mưa lạnh như băng giá tạt vào trong.
– Cậu định làm gì thế, Justus? – Bob hỏi.
– Mình nghĩ là các cậu rõ cả rồi. Ta đi xem nhà của đôi vợ chồng Willow một chút.
– Kìa, Justus! – Peter nổi cơn phản kháng.
– Thôi đi, không bao giờ ta có một cơ hội thuận tiện hơn đâu.
– Mình không biết, – Thám tử phó lẩm bẩm.
– Cậu không thấy là ta đang đi quá xa sao? Rình mò sục sạo trong toà biệt thự là một chuyện. Nhưng suy cho cùng thỉ ở đó đang xảy ra những chuyện kỳ quặc và chúng ta đang điều tra trong một vụ án. Nhưng ông bà Willow thì liên quan gì đến chuyện nầy?
– Ông Willow đã hai lần đứng bên khuôn cửa sổ và quan sát bọn mình, –
Justus nhắc nhở.
– Không đủ lý do để mà điều tra kỹ hơn hay sao?
– Thế nếu đó chỉ là chuyện tình cờ? – Peter rụt rè.
– Tình cờ, – Justus nhắc lại.
– Cậu đã đứng sát bên khuôn cửa sổ của nhà hàng xóm biết bao nhiêu lần rồi, Peter? Không, không phải tình cờ đâu. Ông Willow có liện quan đến chuyện nầy. Và đây là lúc bọn mình có cơ hội để giải đáp câu đố. Không thể bỏ rơi cơ hội mà không tận dụng.
Thám tử trưởng không chờ câu trả lời, bước thẳng ra ngoài trời mưa. Cúi người xuống, cậu lẹ bước chạy về phía cửa ra vào có mái che, nhưng mái che chỉ cản được rất ít nước mưa. Peter miễn cưỡng bước theo.
– Nhanh lên, Thám tử phó, vào việc đi! Mình nghĩ khoá nầy không phải khoá an toàn, đúng không? Nhưng mà nhanh lên, bọn mình không muốn mang cả vũng nước mưa vào nhà. Bob đâu rồi không biết.
– Cậu ấy tìm tòi cái gì đó, mình tin nhứ thế, – Peter nói, mắt quan sát ổ khoá.
Vài tích tắc sau, Thám tử Thứ Ba đến bên họ. Cậu cười rộng miệng.
– Quên cái chìa khoá vạn năng của cậu đi, Peter, mình có thứ tốt hơn! – cậu mở bàn tay ra đi.
– Chìa khoá? Cậu lôi ở đâu ra thế?
– Nó nằm trong lều gỗ kia, bên dưới một chậu đựng hoa. Mình dám cuộc rắng đây là chìa khoá dự trữ cho cửa ra vào.
– Làm sao mà cậu biết?
– Ai thì cũng có lúc giấu một chìa khoá dự trữ vào đâu đó. Hoặc là bên dưới thảm chùi chân hoặc trong ống xối nước mưa hoặc trong một cái chậu trồng hoa. Chuyện xưa như trái đất mà! – Tin chắc vào chiến thắng, Bob thử đút chìa khoá vào ổ, nhưng nó không hợp.
– Xưa như trái đất hả? – Peter châm chọc.
– Chẳng ích gì đâu, Bob! Xê ra cho chuyên gia vào cuộc! – Cậu rút ra một chiếc túi nhỏ màu đen, trong đó đựng một số móc sắt dày mỏng khác nhau, rồi ngay lập tức bắt tay vào việc. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút đồng hồ, cửa đã mở ra.
– Trò trẻ con!
– Không có cậu thì bọn mình chẳng biết sẽ đi tới đâu đây, Thám tử phó.
– Nói đúng đấy, Thám tử trưởng.
Comments for chapter "Chương 36"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận