Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 33
Và tại sao?
Trong một lúc, không ai nói một lời.
– Vì trước đó, cô ấy đã bị giết chết! –
Peter kinh hoàng thầm thì.
– Nhưng mà điều nầy có nghĩa là… có nghĩa là…
– Có nghĩa là cuối cùng đã có một người nào đó có động cơ giết cô Mastratonio. Một người nào đó muốn ngăn cản là việc sửa đổi di chúc được thực hiện.
– Elouise Adams, – Bob nói.
Đột ngột, một tia chớp chiếu vào căn phòng. Cả bộ ba thám tử giật nảy lên.
– Cơn giông bắt đầu rồi đấy, – Peter nhận xét.
Justus lắc đầu.
– Không phải cơn giông đâu! Có người đã chụp ảnh bọn mình! Chụp từ phía ngoài kia! – Thám tử trưởng lao đến bên cửa sổ, nhưng Bob còn kịp giật cậu về trong tích tắc cuối cùng và dúi cậu vào một góc chết của căn phòng, nơi người phía ngoài của sổ không nhìn thấy được.
– Cậu điên hay sao! Nếu ngoài kia thật sự có kẻ nào đó có thể nhìn thấy bọn mình, thì bọn mình là kẻ có tội! Bọn mình đã đột nhập trái phép vào toà biệt thự nầy, Justus, quên rồi sao?
Justus giận dữ giật người ra.
– Chắc chắn là bọn mình đã bị người ta nhìn thấy rồi , còn nếu không thì cậu giải thích tia chớp đó ra sao? Mình chỉ muốn biết kẻ nào vừa chụp ảnh thôi! – Cậu thận trọng dán mình vào tường, chuyển động đến bên cửa sổ và hé mắt ra ngoài. Đứng ở đây cậu có thể nhìn thấy một phần của khoảng vườn trồng hoa hồng, một đoạn phố phía ngoài kia và ngôi nhà của vợ chồng ông Willow. Những đám mây trĩu nặng nước mưa bây giờ hầu như đã đổi màu đen.
– Không thấy một người nào. Điều đó có nghĩa là…
Khoan đã!
Một chiếc xe ô tô đang đi dọc con đường, giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại trước khuôn viên. Cửa mở ra và người lái xe bước xuống.
– Các bạn! – Justus kêu nhỏ.
– Biến thôi! Ngay lập tức!
– Cái… cái… cái gì thế? – Peter sợ hãi hỏi.
– Tiến sĩ Jones! Cô ấy quay trở lại!
Trong một lúc, không ai nói một lời.
– Vì trước đó, cô ấy đã bị giết chết! –
Peter kinh hoàng thầm thì.
– Nhưng mà điều nầy có nghĩa là… có nghĩa là…
– Có nghĩa là cuối cùng đã có một người nào đó có động cơ giết cô Mastratonio. Một người nào đó muốn ngăn cản là việc sửa đổi di chúc được thực hiện.
– Elouise Adams, – Bob nói.
Đột ngột, một tia chớp chiếu vào căn phòng. Cả bộ ba thám tử giật nảy lên.
– Cơn giông bắt đầu rồi đấy, – Peter nhận xét.
Justus lắc đầu.
– Không phải cơn giông đâu! Có người đã chụp ảnh bọn mình! Chụp từ phía ngoài kia! – Thám tử trưởng lao đến bên cửa sổ, nhưng Bob còn kịp giật cậu về trong tích tắc cuối cùng và dúi cậu vào một góc chết của căn phòng, nơi người phía ngoài của sổ không nhìn thấy được.
– Cậu điên hay sao! Nếu ngoài kia thật sự có kẻ nào đó có thể nhìn thấy bọn mình, thì bọn mình là kẻ có tội! Bọn mình đã đột nhập trái phép vào toà biệt thự nầy, Justus, quên rồi sao?
Justus giận dữ giật người ra.
– Chắc chắn là bọn mình đã bị người ta nhìn thấy rồi , còn nếu không thì cậu giải thích tia chớp đó ra sao? Mình chỉ muốn biết kẻ nào vừa chụp ảnh thôi! – Cậu thận trọng dán mình vào tường, chuyển động đến bên cửa sổ và hé mắt ra ngoài. Đứng ở đây cậu có thể nhìn thấy một phần của khoảng vườn trồng hoa hồng, một đoạn phố phía ngoài kia và ngôi nhà của vợ chồng ông Willow. Những đám mây trĩu nặng nước mưa bây giờ hầu như đã đổi màu đen.
– Không thấy một người nào. Điều đó có nghĩa là…
Khoan đã!
Một chiếc xe ô tô đang đi dọc con đường, giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại trước khuôn viên. Cửa mở ra và người lái xe bước xuống.
– Các bạn! – Justus kêu nhỏ.
– Biến thôi! Ngay lập tức!
– Cái… cái… cái gì thế? – Peter sợ hãi hỏi.
– Tiến sĩ Jones! Cô ấy quay trở lại!
Comments for chapter "Chương 33"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận