Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 29
Chương 12 – Dora hay không phải Dora?
– Tôi đã nhìn vào mắt nó trước khi ngã xuống… trước khi tôi chết… kẻ đó ở rất gần… gần lắm… gần lắm!
Justus nhấn nút Stop, ngưng băng ghi âm, cuốn cuộn băng trở lại rồi phát lại đoạn nầy lần nữa.
– Mình thất sự không hiểu, cậu làm thế để nhằm mục đích gì, Justus, – Peter càu nhàu, cậu đang ngồi cạnh thám tử trưởng trong Bộ tham mưu. – Ít nhất bọn mình cũng nghe cuộn băng nầy năm lần rồi.
– Sáu lần, – Bob sửa lại.
– Rồi sau đó nghe lại từng câu của cô Dora, Thế cậu định tìm cái gì?
– Justus chỉ lắc đầu, ánh mắt vẩn không rời khỏi chiếc máy ghi âm. – Mình không biết. Nhưng trên cuộn băng nầy phải có một cái gì đó, cho chúng ta biết những âm thanh nầy được tạo nên như thế nào.
– Mà nếu… ừ thì… thế nếu cậu đơn giản chấp nhận rằng đó thật sự là hồn ma của cô Dora thì sao? – Peter rụt rè hỏi.
– Thôi đi nào Thám tử phó, mình cần phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa hả? Đúng là chuyện nực cười.
– Nhưng những hiện tượng của giọng Phantom rõ ràng là tồn tại, – Bob chen vào.
– Và thậm chí, đã có người viềt sách về chuyện nầy…
– Thì sao? Cũng có những cuốn sách người ta viết rằng Kim tự tháp của đất Ai cập là do người ngoài trái đất xây nên. Toàn trò dối trá! Đằng sau nó phải có một cái mánh nào đó!
– Nhưng mà là mánh gì mới được? – Peter nóng nảy.
– Tất cả bọn mình không nghe thấy một cái gì! Vậy mà trên băng vẫn có giọng nói! Máy ghi âm không bị chỉnh sửa! Thế thì mánh ở đâu mới được chứ!
– Mình không biết! – Justus bực bội quát lên.
– Và mình chắc chắn sẽ không thể nào tìm ra nếu cậu cứ làm cho mình phát điên lên như thế nầy! – Cậu lại để cho băng chạy tiếp, rồi nhắc lại thêm, nhắc lại thêm đoạn có ghi giọng nói Phantom.
– Kẻ giết tôi ở đây, bên các bạn… bên chúng ta… gần lắm!
– Thế các bạn nghĩ sao về phản ứng của bà O Donnell trước câu nói nầy? – sau một hồi, Bob hỏi.
-Ý cậu muốn nói tới việc bà ấy khẳng định rằng rất có thể một người trong số bọn họ là thủ phạm, – Peter hỏi.
– Bà ấy gan quá đấy. Tiến sĩ Jones và bà Adams lúc đó đã nhìn bà ấy như thể bà ấy là người điên. Ít nhất thì tình cảm của bọn họ sau đó cũng bị sứt mẻ.
– Mặc dầu vậy, mình không cho lời phỏng đoán đó là kỳ quặc đâu, – Justus nói và cuối cùng cũng quyết định thôi không hành hạ cái máy ghi âm nữa.
– Sao kia? Ý cậu nói rằng, một trong ba người đó là tội pham?
– Ta hãy suy xét mọi việc cho logic, – Thám tử trưởng yêu cầu.
– Dữ liệu là: Giọng nói Phantom chỉ là một lời mách bảo. Mà lời mách bảo cho một trong những người có mặt – cho chúng ta, cho bà O Donnell bà Adams hoặc tiến sĩ Jones. Thậm chí cho tất cả chúng ta gộp lại. Dù kẻ dàn xếp cho giọng nói Phantom lọt vào cái băng ghi âm nầy có là ai đi nữa – ngay cả khi kẻ kia là một hồn ma – kẻ kia cũng muốn báo cho chúng ta biết một điều gì đó. Kẻ giết người ở rất gần. Và qua đó thật sự chỉ có bốn bốn người đáng để ý tới – ba người đàn bà của chính toà biệt thự đó và kẻ lạ mặt bên cửa sổ. Bởi có một điều mình biết chắc chắn: Cả ba bọn mình không phải thủ phạm.
– Thế thì bày ra trò giải đáp câu đố làm gì? – Bob hỏi.
– Tại sao giọng Phantom không nêu đích danh tên thủ phạm đi cho xong?
– Mình không biết, – Justus thú nhận.
– Nhưng nều tỉnh táo mà quan sát lại toàn bộ sự việc, thì mình thấy ta sẽ rất dễ dàng đoán ra những bước điều tra sắp tới cần thực hiện. Thứ nhất, chúng ta phải tìm cho ra kẻ lạ mặt bên cửa sổ là ai.
Nếu gặp may, có thể sáng mai, trong ánh nắng mặt trời, ta có thể bám theo những vết chân dính bột của gã. Thứ hai, ta phải soi kính lúp vào ba bà cô đáng kính. Ví dụ như mình rất thích được xem xét toà biệt thự Mastratonio mà không bị bà cô Bernadette O Donnell, Cecilia hoặc Elouise quan sát và bám theo từng bước một. Thứ ba, chúng ta phải bằng cách nào đó tìm cho ra, kẻ nào hoặc cái gì đứng đằng sau giọng Phantom. Mình thú nhận rằng đây là một câu đố hiểm hóc. Nhưng có thể có một khả năng nào đó giảm đi độ bóp méo của giọng nói trong băng ghi âm bằng các biện pháp kỹ thuật, và tái tạo lại giọng nói nguyên thuỷ.
– Mình biết ai có thể giúp bọn mình! – Bob phun ra.
– Darren Higman! Người hâm mộ cô Mastratonio mà mình đã tới thăm! Anh ấy sinh sống bằng những việc như vậy, mà ngoài ra lại có một cặp tai thính nhạc cực kỳ.
– Tuyệt lắm, Bob. Ngay sáng mai chúng mình sẽ đến thăm anh ấy. Thật là chuyện nực cười, nếu ta không thể lật tẩy được bí mật của giọng Phantom!
– Tôi đã nhìn vào mắt nó trước khi ngã xuống… trước khi tôi chết… kẻ đó ở rất gần… gần lắm… gần lắm!
Justus nhấn nút Stop, ngưng băng ghi âm, cuốn cuộn băng trở lại rồi phát lại đoạn nầy lần nữa.
– Mình thất sự không hiểu, cậu làm thế để nhằm mục đích gì, Justus, – Peter càu nhàu, cậu đang ngồi cạnh thám tử trưởng trong Bộ tham mưu. – Ít nhất bọn mình cũng nghe cuộn băng nầy năm lần rồi.
– Sáu lần, – Bob sửa lại.
– Rồi sau đó nghe lại từng câu của cô Dora, Thế cậu định tìm cái gì?
– Justus chỉ lắc đầu, ánh mắt vẩn không rời khỏi chiếc máy ghi âm. – Mình không biết. Nhưng trên cuộn băng nầy phải có một cái gì đó, cho chúng ta biết những âm thanh nầy được tạo nên như thế nào.
– Mà nếu… ừ thì… thế nếu cậu đơn giản chấp nhận rằng đó thật sự là hồn ma của cô Dora thì sao? – Peter rụt rè hỏi.
– Thôi đi nào Thám tử phó, mình cần phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa hả? Đúng là chuyện nực cười.
– Nhưng những hiện tượng của giọng Phantom rõ ràng là tồn tại, – Bob chen vào.
– Và thậm chí, đã có người viềt sách về chuyện nầy…
– Thì sao? Cũng có những cuốn sách người ta viết rằng Kim tự tháp của đất Ai cập là do người ngoài trái đất xây nên. Toàn trò dối trá! Đằng sau nó phải có một cái mánh nào đó!
– Nhưng mà là mánh gì mới được? – Peter nóng nảy.
– Tất cả bọn mình không nghe thấy một cái gì! Vậy mà trên băng vẫn có giọng nói! Máy ghi âm không bị chỉnh sửa! Thế thì mánh ở đâu mới được chứ!
– Mình không biết! – Justus bực bội quát lên.
– Và mình chắc chắn sẽ không thể nào tìm ra nếu cậu cứ làm cho mình phát điên lên như thế nầy! – Cậu lại để cho băng chạy tiếp, rồi nhắc lại thêm, nhắc lại thêm đoạn có ghi giọng nói Phantom.
– Kẻ giết tôi ở đây, bên các bạn… bên chúng ta… gần lắm!
– Thế các bạn nghĩ sao về phản ứng của bà O Donnell trước câu nói nầy? – sau một hồi, Bob hỏi.
-Ý cậu muốn nói tới việc bà ấy khẳng định rằng rất có thể một người trong số bọn họ là thủ phạm, – Peter hỏi.
– Bà ấy gan quá đấy. Tiến sĩ Jones và bà Adams lúc đó đã nhìn bà ấy như thể bà ấy là người điên. Ít nhất thì tình cảm của bọn họ sau đó cũng bị sứt mẻ.
– Mặc dầu vậy, mình không cho lời phỏng đoán đó là kỳ quặc đâu, – Justus nói và cuối cùng cũng quyết định thôi không hành hạ cái máy ghi âm nữa.
– Sao kia? Ý cậu nói rằng, một trong ba người đó là tội pham?
– Ta hãy suy xét mọi việc cho logic, – Thám tử trưởng yêu cầu.
– Dữ liệu là: Giọng nói Phantom chỉ là một lời mách bảo. Mà lời mách bảo cho một trong những người có mặt – cho chúng ta, cho bà O Donnell bà Adams hoặc tiến sĩ Jones. Thậm chí cho tất cả chúng ta gộp lại. Dù kẻ dàn xếp cho giọng nói Phantom lọt vào cái băng ghi âm nầy có là ai đi nữa – ngay cả khi kẻ kia là một hồn ma – kẻ kia cũng muốn báo cho chúng ta biết một điều gì đó. Kẻ giết người ở rất gần. Và qua đó thật sự chỉ có bốn bốn người đáng để ý tới – ba người đàn bà của chính toà biệt thự đó và kẻ lạ mặt bên cửa sổ. Bởi có một điều mình biết chắc chắn: Cả ba bọn mình không phải thủ phạm.
– Thế thì bày ra trò giải đáp câu đố làm gì? – Bob hỏi.
– Tại sao giọng Phantom không nêu đích danh tên thủ phạm đi cho xong?
– Mình không biết, – Justus thú nhận.
– Nhưng nều tỉnh táo mà quan sát lại toàn bộ sự việc, thì mình thấy ta sẽ rất dễ dàng đoán ra những bước điều tra sắp tới cần thực hiện. Thứ nhất, chúng ta phải tìm cho ra kẻ lạ mặt bên cửa sổ là ai.
Nếu gặp may, có thể sáng mai, trong ánh nắng mặt trời, ta có thể bám theo những vết chân dính bột của gã. Thứ hai, ta phải soi kính lúp vào ba bà cô đáng kính. Ví dụ như mình rất thích được xem xét toà biệt thự Mastratonio mà không bị bà cô Bernadette O Donnell, Cecilia hoặc Elouise quan sát và bám theo từng bước một. Thứ ba, chúng ta phải bằng cách nào đó tìm cho ra, kẻ nào hoặc cái gì đứng đằng sau giọng Phantom. Mình thú nhận rằng đây là một câu đố hiểm hóc. Nhưng có thể có một khả năng nào đó giảm đi độ bóp méo của giọng nói trong băng ghi âm bằng các biện pháp kỹ thuật, và tái tạo lại giọng nói nguyên thuỷ.
– Mình biết ai có thể giúp bọn mình! – Bob phun ra.
– Darren Higman! Người hâm mộ cô Mastratonio mà mình đã tới thăm! Anh ấy sinh sống bằng những việc như vậy, mà ngoài ra lại có một cặp tai thính nhạc cực kỳ.
– Tuyệt lắm, Bob. Ngay sáng mai chúng mình sẽ đến thăm anh ấy. Thật là chuyện nực cười, nếu ta không thể lật tẩy được bí mật của giọng Phantom!
Comments for chapter "Chương 29"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận