Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 28
– Nhưng làm sao Dora biết được là gã quan sát chúng ta, – Bob hỏi.
– Làm sao mà mình biết! – Peter kêu lên.
– Cô ấy là một hồn ma! Cô ấy nhìn và nghe thấy tất cả! Chẳng phải người ta nói rằng, kẻ giết người rồi sẽ quay lại hiện trường đó sao? Nó là bằng chứng! Gã đàn ông là thủ phạm!
– Nhưng nó là ai mới được chứ? – Bob hỏi.
– Liệu ta có tìm được ra không?
Mình không thể tin là gã lại một lần nữa nhanh chóng thoát đi được như vậy!
– Chậm nào, chậm nào, cả hai cậu kia! – Justus cảnh báo.
– Những gì mà cậu dễ dàng coi ở đây là bằng chứng, Peter, chỉ là sự gom góp của những lời khẳng định không liên quan với nhau. Mà cả với cậu, Bob, mình cũng đã mong chờ là cậu sẽ điềm đạm tỉnh táo hơn. Chúng ta thậm chí không một lần biết cái giọng Phantom kia là có thực hay không.
– Nhưng mà Justus, tất cả bọn mình đã nghe thấy cái giọng đó! – Peter cãi lại.
– Hay là không hả?
– Nghe thấy thì có đấy.
– Và chúng ta không nghe thấy gì trong suốt thời gian ghi âm, – Peter nói tiếp.
– Tới đây thì đồng ý chứ
– Đồng ý, – Justus nóng nảy đáp.
– Mình rõ là các tang chứng dán tiếp trỏ về hướng chúng ta đang nghe thấy một giọng Phantom. Mặc dầu vậy, việc đầu tiên là mình vẫn muốn đưa cái băng nầy đi phân tích một lần cho kỹ lưỡng, trước khi chúng ta tin chắc vào một điều gì đó.
– Cậu bước đến bên dàn máy Hi-Fi, rút băng cassette ra ngoài.
– Như thế là thế nào? Bà O Donnell hỏi.
– Chẳng lẽ các cậu lờ đi những lời nói của Dora? Chỉ thiếu một chút nữa thì cô ấy đã cho chúng ta biết tên của kẻ giết người! Đó mới là thứ các cậu phải điều tra chứ!
– Chỉ khi nào chúng tôi có được bằng chứng về sự nhận diện của giọng nói được ghi âm, – Justus quyết định.
– Và thành thật mà nói, hiện giờ tôi vẫn chưa tin vào chuyện nầy.
– Thế cậu cần bao nhiêu bằng chứng nữa hả, Justus Jonas? – bà O Donnell rít lên.
– Các cậu phải tìm cho ra kẻ đã giết Dora, thay vì phí thời gian vào việc nghi ngờ băng ghi âm.
– Thưa cô O Donnell, nếu cô Dora Mastratonio thật sự đã bị giết chết, thì vụ án nầy đằng nào cũng quá sức chúng tôi. Chừng nào chúng tôi nhận được bằng chứng, chúng tôi sẽ đưa vụ nầy sang cho chú thanh tra Cotta.
– Nếu tới lúc đó thì quá muộn, – bà O Donnell rít lên.
– Rất có thể gã giết người đã trốn đi từ lâu rồi. Hay là ả giết người.
– Ả giết người? – Bob hỏi. – nhưng bên cửa sổ rõ ràng là một gã đàn ông, theo những gì mà tôi nhìn thấy.
– Cái đó có thể đúng. Nhưng Dora không nói là kẻ giết cô ấy đứng bên cửa sổ. Cô ấy chỉ nói, thủ phạm ở rất gần. Vậy là không nhất thiết đó phải là một kẻ lạ.
– Người đàn bà đưa mắt quét qua vòng tròn người đang ngồi rồi hạ giọng xuống. Người ta thấy rõ là khó nhọc tới mức nào bà mới nói được thành câu: – Có thể thủ phạm là người trong bọn chúng tôi.
– Làm sao mà mình biết! – Peter kêu lên.
– Cô ấy là một hồn ma! Cô ấy nhìn và nghe thấy tất cả! Chẳng phải người ta nói rằng, kẻ giết người rồi sẽ quay lại hiện trường đó sao? Nó là bằng chứng! Gã đàn ông là thủ phạm!
– Nhưng nó là ai mới được chứ? – Bob hỏi.
– Liệu ta có tìm được ra không?
Mình không thể tin là gã lại một lần nữa nhanh chóng thoát đi được như vậy!
– Chậm nào, chậm nào, cả hai cậu kia! – Justus cảnh báo.
– Những gì mà cậu dễ dàng coi ở đây là bằng chứng, Peter, chỉ là sự gom góp của những lời khẳng định không liên quan với nhau. Mà cả với cậu, Bob, mình cũng đã mong chờ là cậu sẽ điềm đạm tỉnh táo hơn. Chúng ta thậm chí không một lần biết cái giọng Phantom kia là có thực hay không.
– Nhưng mà Justus, tất cả bọn mình đã nghe thấy cái giọng đó! – Peter cãi lại.
– Hay là không hả?
– Nghe thấy thì có đấy.
– Và chúng ta không nghe thấy gì trong suốt thời gian ghi âm, – Peter nói tiếp.
– Tới đây thì đồng ý chứ
– Đồng ý, – Justus nóng nảy đáp.
– Mình rõ là các tang chứng dán tiếp trỏ về hướng chúng ta đang nghe thấy một giọng Phantom. Mặc dầu vậy, việc đầu tiên là mình vẫn muốn đưa cái băng nầy đi phân tích một lần cho kỹ lưỡng, trước khi chúng ta tin chắc vào một điều gì đó.
– Cậu bước đến bên dàn máy Hi-Fi, rút băng cassette ra ngoài.
– Như thế là thế nào? Bà O Donnell hỏi.
– Chẳng lẽ các cậu lờ đi những lời nói của Dora? Chỉ thiếu một chút nữa thì cô ấy đã cho chúng ta biết tên của kẻ giết người! Đó mới là thứ các cậu phải điều tra chứ!
– Chỉ khi nào chúng tôi có được bằng chứng về sự nhận diện của giọng nói được ghi âm, – Justus quyết định.
– Và thành thật mà nói, hiện giờ tôi vẫn chưa tin vào chuyện nầy.
– Thế cậu cần bao nhiêu bằng chứng nữa hả, Justus Jonas? – bà O Donnell rít lên.
– Các cậu phải tìm cho ra kẻ đã giết Dora, thay vì phí thời gian vào việc nghi ngờ băng ghi âm.
– Thưa cô O Donnell, nếu cô Dora Mastratonio thật sự đã bị giết chết, thì vụ án nầy đằng nào cũng quá sức chúng tôi. Chừng nào chúng tôi nhận được bằng chứng, chúng tôi sẽ đưa vụ nầy sang cho chú thanh tra Cotta.
– Nếu tới lúc đó thì quá muộn, – bà O Donnell rít lên.
– Rất có thể gã giết người đã trốn đi từ lâu rồi. Hay là ả giết người.
– Ả giết người? – Bob hỏi. – nhưng bên cửa sổ rõ ràng là một gã đàn ông, theo những gì mà tôi nhìn thấy.
– Cái đó có thể đúng. Nhưng Dora không nói là kẻ giết cô ấy đứng bên cửa sổ. Cô ấy chỉ nói, thủ phạm ở rất gần. Vậy là không nhất thiết đó phải là một kẻ lạ.
– Người đàn bà đưa mắt quét qua vòng tròn người đang ngồi rồi hạ giọng xuống. Người ta thấy rõ là khó nhọc tới mức nào bà mới nói được thành câu: – Có thể thủ phạm là người trong bọn chúng tôi.
Comments for chapter "Chương 28"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận