Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 24
Chương 10 – Giọng nói ma
– Nếu các cậu hỏi thì mình nói thẳng, chuyện nầy hoàn toàn điên rồ, –
Peter nói khi cả bộ ba lên đường đi về Malibu Beach.
– Ghi giọng nói một hồn ma vào băng casette? Mình chưa bao giờ nghe thấy một chuyện ngớ ngẩn như thế. Làm sao mà lại có thể thu âm được?
– Chắc là bà O Donnell sẽ giải thích cho bọn mình biết, – Justus nói. –
Chuyện nầy ít nhất cũng có một lợi thế. Nếu chúng ta đang phải đối mặt với một mánh khóe tinh ranh, thì việc lật tẩy một cuộn băng ghi âm được làm giả rõ ràng là dễ hơn rất nhiều so với chuyện lật tẩy mánh khóe của một buổi cầu hồn.
– Thế sao? – Bob hỏi.
– Dễ hơn theo phương diện nào?
Justus cười vẻ hiểu biết.
– Rồi cậu sẽ thấy!
Khi họ đến được toà biệt thự của Mastratonio thì trời đã tối. Bà O Donnell mở cửa cho họ.
– Thật tốt là các cậu đến ngay được hôm nay. Cecilia và tôi đang rất hồi hộp và căng thẳng, liệu chuyện nầy có tiến triển hay không. Chúng tôi thật không muốn chờ cho đến tối mai.
– Thế còn cô Adams? – Justus hỏi, trong lòng đã thầm đoán được câu trả lời.
– Ừ thì, cô ấy hơi có phần… mất bình tĩnh.
Họ cùng nhau vào phòng khách. Laị thêm một lần nữa, toàn bộ không gian phòng khách được chiếu sáng bởi khoảng không một tá nến. Bà Adams và tiến sĩ Jones không có mặt. Cái bàn lớn và hình tròn đã biến mất, thay vào đó là một vòng tròn tạo bởi sáu chiếc ghế. Ở giữa vòng tròn, trên nền phòng, là một chiếc máy thu thanh nho nhỏ có gắn microphon.
– Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả rồi, – bà O Donnell tự hào nói.
Peter nhăn trán quan sát chiếc máy ghi âm rồi cuối cùng xoay sang phía bà O Donnell.
– Tôi xin lỗi cô, nhưng thật sự tôi vẫn không hiểu kế hoạch của cô.
Phải cô thật sự muốn ghi lại giọng nói của cô Dora?
– Đúng như thế.
– Nhưng mà… bằng cách nào? Ý tôi muốn nói rằng cô ấy chết rồi , đúng không nào?
– Cô ấy chết rồi, – bà O Donnell đồng ý.
– Nhưng suy cho cùng chính cô ấy đã nói chuyện với chúng ta hai lần. Chỉ có điều phương pháp chuyển động cái cốc uống rượu chưa phải là tốt nhất. Vì thế mà tôi đã hỏi han, xem còn những con đường nào khác không để liên hệ với một hồn ma. Và trong nhiều cuốn sách khác nhau, tôi đã đọc thấy một chuyện rất hay.
– Việc ghi âm giọng nói của những hồn ma, còn được gọi là giọng Phantom, – Justus đoán.
– Tôi cũng đã đọc tới chuyện đó. Người ta quả thực đã thực hiện những thí nghiệm, và ghi được vào băng cassette một cuộc họp tâm linh. Trong cuộc họp đó, người ta đặt ra những câu hỏi với hồn ma, giống hệt như khi sử dụng cốc thuỷ tinh với bảng gỗ Ouija. Thoạt đầu tưởng như không ai trả lời.
Nhưng sau đó, khi nghe lại băng ghi âm, người ta có thể thấy rõ giọng nói của hồn ma.
– Sao mà lại như thế được? – Peter hỏi.
– Người ta nói rằng, thường thì một hồn ma không đủ mạnh mẽ để nói trực tiếp thành lời với con người, nhưng năng lượng của nó đủ để ghi giọng nói kia lên băng cassette, – bà O Donnell giải thích.
– Theo cách nầy, người ta đã tạo nên được những bản ghi rất hấp dẫn, và đã có thể nói chuyện được với rất nhiều người nổi tiếng đã qua đời.
– Toàn trò pháp thuật giả dối, – Bob buột miệng phun ra.
– Trước đây chỉ vài ngày thì chắc chắn là tôi đã đồng ý với cậu, bà O Donnell trả lời, nhưng kể từ khi chúng tôi biết rằng hồn ma của Dora muốn nói chuyện với chúng tôi, thì tôi không còn loại trừ một khả năng nào nữa.
– Nhưng khó khăn thường xảy ra với các giọng nói Phntom là người ta hầu như không hiểu được điều gì rõ ràng, – Justus thêm vào.
– Và nếu có hiểu chăng nữa, người ta phải vận dụng thật nhiều trí tưởng tượng. Những giọng nói thường bị bóp méo, bóp méo mạnh đến mức không thể nhận được ra. Trên băng thường chỉ có tiếng rì rào hay tiếng lách cách, những tín hiệu nhiễu cần phải gạn lọc bằng các phương pháp điện tử, để lọc ra một giọng người. Nhiều khi giọng Phantom được nói trong tốc độ rất chậm rãi hoặc rất nhanh, trong trường hợp đó băng ghi âm cũng phải được quay nhanh lên hoặc chậm xuống với tốc độ tương thích. Khi áp dụng phương pháp nầy, người ta phải đối đầu với một khả năng gian lận rất lớn. Và ngay cả khi không có gian lận – thì về cuối suy cho cùng con người ra cũng chỉ nghe thấy những gì mà người ta muốn nghe. Kể cả tiếng rì rầm của một dàn lò sưởi hay tiếng lâm râm của một chiếc tủ lạnh cũng có thể khiến cho người ta đoán ra những giọng Phantom, nếu tập trung chưa được lâu và thật sự tin vào chuyện đó.
– Cậu có thể có lý, Justus, – bà O Donnell nhanh chóng thừa nhận.
– Mặc dầu vậy chúng ta vẫn không thể bỏ qua một khả năng nào có thể cho phép ta nói chuyện với Dora. Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm chúng ra xem liệu cô ấy có biết kẻ giết cô ấy là ai.
– Trong điểm nầy thì tôi rất đồng ý với cô, – Justus nói.
– Sau nầy ta sẽ bàn về kết quả sau.
Cánh cửa mở ra, tiến sĩ Jones và bà Adams bước vào. Bà Adams trong còn tệ hơn cả ngày hôm trước. Da mặt bà bây giờ đổi màu xám tro, gương mặt trũng sâu như đã mắc bệnh nhiều tuần lể liền và bà chỉ đủ sức chào đón bộ ba thám tử bằng một nụ cười thoảng qua, hết sức ngắn ngủi. Tiến sĩ Jones dìu bà đến bên một chiếc ghế trong vòng tròn và ngồi xuống đó.
– Cô có khoẻ không cô Adams? – Bob ân cần hỏi.
– Không khoẻ, – người phụ nữ thú nhận bằng giọng rè và khẽ.
– Tôi muốn rời khỏi ngôi nhà nầy. Cái trò hồn ma điên khùng xoay quanh Dora – tôi không muốn nữa.
Tiến sĩ Jones ném một cái nhìn lo lắng về phía bà O Donnell.
– Có lẽ chúng ta nên hoãn cuộc thí nghiệm hôm nay, – bà đề nghị.
– Nếu Elouise không khỏe… em không muốn phải gọi xe cứu thương lần nữa đâu.
– Nhưng lần nầy là chuyện khác hẳn mà, – Bernadette O Donnell hứa hẹn. –
Em không cần phải làm gì cả, Elouise, chỉ cần ngồi đây thôi. Cũng có thể hồn ma chẳng xuất hiện đâu. Ít nhất thì cũng chả có lý do gì để lo lắng cả.
Elouise yếu ớt gật đầu.
– Thôi được, – Justus nói.
– Nếu các cậu hỏi thì mình nói thẳng, chuyện nầy hoàn toàn điên rồ, –
Peter nói khi cả bộ ba lên đường đi về Malibu Beach.
– Ghi giọng nói một hồn ma vào băng casette? Mình chưa bao giờ nghe thấy một chuyện ngớ ngẩn như thế. Làm sao mà lại có thể thu âm được?
– Chắc là bà O Donnell sẽ giải thích cho bọn mình biết, – Justus nói. –
Chuyện nầy ít nhất cũng có một lợi thế. Nếu chúng ta đang phải đối mặt với một mánh khóe tinh ranh, thì việc lật tẩy một cuộn băng ghi âm được làm giả rõ ràng là dễ hơn rất nhiều so với chuyện lật tẩy mánh khóe của một buổi cầu hồn.
– Thế sao? – Bob hỏi.
– Dễ hơn theo phương diện nào?
Justus cười vẻ hiểu biết.
– Rồi cậu sẽ thấy!
Khi họ đến được toà biệt thự của Mastratonio thì trời đã tối. Bà O Donnell mở cửa cho họ.
– Thật tốt là các cậu đến ngay được hôm nay. Cecilia và tôi đang rất hồi hộp và căng thẳng, liệu chuyện nầy có tiến triển hay không. Chúng tôi thật không muốn chờ cho đến tối mai.
– Thế còn cô Adams? – Justus hỏi, trong lòng đã thầm đoán được câu trả lời.
– Ừ thì, cô ấy hơi có phần… mất bình tĩnh.
Họ cùng nhau vào phòng khách. Laị thêm một lần nữa, toàn bộ không gian phòng khách được chiếu sáng bởi khoảng không một tá nến. Bà Adams và tiến sĩ Jones không có mặt. Cái bàn lớn và hình tròn đã biến mất, thay vào đó là một vòng tròn tạo bởi sáu chiếc ghế. Ở giữa vòng tròn, trên nền phòng, là một chiếc máy thu thanh nho nhỏ có gắn microphon.
– Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả rồi, – bà O Donnell tự hào nói.
Peter nhăn trán quan sát chiếc máy ghi âm rồi cuối cùng xoay sang phía bà O Donnell.
– Tôi xin lỗi cô, nhưng thật sự tôi vẫn không hiểu kế hoạch của cô.
Phải cô thật sự muốn ghi lại giọng nói của cô Dora?
– Đúng như thế.
– Nhưng mà… bằng cách nào? Ý tôi muốn nói rằng cô ấy chết rồi , đúng không nào?
– Cô ấy chết rồi, – bà O Donnell đồng ý.
– Nhưng suy cho cùng chính cô ấy đã nói chuyện với chúng ta hai lần. Chỉ có điều phương pháp chuyển động cái cốc uống rượu chưa phải là tốt nhất. Vì thế mà tôi đã hỏi han, xem còn những con đường nào khác không để liên hệ với một hồn ma. Và trong nhiều cuốn sách khác nhau, tôi đã đọc thấy một chuyện rất hay.
– Việc ghi âm giọng nói của những hồn ma, còn được gọi là giọng Phantom, – Justus đoán.
– Tôi cũng đã đọc tới chuyện đó. Người ta quả thực đã thực hiện những thí nghiệm, và ghi được vào băng cassette một cuộc họp tâm linh. Trong cuộc họp đó, người ta đặt ra những câu hỏi với hồn ma, giống hệt như khi sử dụng cốc thuỷ tinh với bảng gỗ Ouija. Thoạt đầu tưởng như không ai trả lời.
Nhưng sau đó, khi nghe lại băng ghi âm, người ta có thể thấy rõ giọng nói của hồn ma.
– Sao mà lại như thế được? – Peter hỏi.
– Người ta nói rằng, thường thì một hồn ma không đủ mạnh mẽ để nói trực tiếp thành lời với con người, nhưng năng lượng của nó đủ để ghi giọng nói kia lên băng cassette, – bà O Donnell giải thích.
– Theo cách nầy, người ta đã tạo nên được những bản ghi rất hấp dẫn, và đã có thể nói chuyện được với rất nhiều người nổi tiếng đã qua đời.
– Toàn trò pháp thuật giả dối, – Bob buột miệng phun ra.
– Trước đây chỉ vài ngày thì chắc chắn là tôi đã đồng ý với cậu, bà O Donnell trả lời, nhưng kể từ khi chúng tôi biết rằng hồn ma của Dora muốn nói chuyện với chúng tôi, thì tôi không còn loại trừ một khả năng nào nữa.
– Nhưng khó khăn thường xảy ra với các giọng nói Phntom là người ta hầu như không hiểu được điều gì rõ ràng, – Justus thêm vào.
– Và nếu có hiểu chăng nữa, người ta phải vận dụng thật nhiều trí tưởng tượng. Những giọng nói thường bị bóp méo, bóp méo mạnh đến mức không thể nhận được ra. Trên băng thường chỉ có tiếng rì rào hay tiếng lách cách, những tín hiệu nhiễu cần phải gạn lọc bằng các phương pháp điện tử, để lọc ra một giọng người. Nhiều khi giọng Phantom được nói trong tốc độ rất chậm rãi hoặc rất nhanh, trong trường hợp đó băng ghi âm cũng phải được quay nhanh lên hoặc chậm xuống với tốc độ tương thích. Khi áp dụng phương pháp nầy, người ta phải đối đầu với một khả năng gian lận rất lớn. Và ngay cả khi không có gian lận – thì về cuối suy cho cùng con người ra cũng chỉ nghe thấy những gì mà người ta muốn nghe. Kể cả tiếng rì rầm của một dàn lò sưởi hay tiếng lâm râm của một chiếc tủ lạnh cũng có thể khiến cho người ta đoán ra những giọng Phantom, nếu tập trung chưa được lâu và thật sự tin vào chuyện đó.
– Cậu có thể có lý, Justus, – bà O Donnell nhanh chóng thừa nhận.
– Mặc dầu vậy chúng ta vẫn không thể bỏ qua một khả năng nào có thể cho phép ta nói chuyện với Dora. Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm chúng ra xem liệu cô ấy có biết kẻ giết cô ấy là ai.
– Trong điểm nầy thì tôi rất đồng ý với cô, – Justus nói.
– Sau nầy ta sẽ bàn về kết quả sau.
Cánh cửa mở ra, tiến sĩ Jones và bà Adams bước vào. Bà Adams trong còn tệ hơn cả ngày hôm trước. Da mặt bà bây giờ đổi màu xám tro, gương mặt trũng sâu như đã mắc bệnh nhiều tuần lể liền và bà chỉ đủ sức chào đón bộ ba thám tử bằng một nụ cười thoảng qua, hết sức ngắn ngủi. Tiến sĩ Jones dìu bà đến bên một chiếc ghế trong vòng tròn và ngồi xuống đó.
– Cô có khoẻ không cô Adams? – Bob ân cần hỏi.
– Không khoẻ, – người phụ nữ thú nhận bằng giọng rè và khẽ.
– Tôi muốn rời khỏi ngôi nhà nầy. Cái trò hồn ma điên khùng xoay quanh Dora – tôi không muốn nữa.
Tiến sĩ Jones ném một cái nhìn lo lắng về phía bà O Donnell.
– Có lẽ chúng ta nên hoãn cuộc thí nghiệm hôm nay, – bà đề nghị.
– Nếu Elouise không khỏe… em không muốn phải gọi xe cứu thương lần nữa đâu.
– Nhưng lần nầy là chuyện khác hẳn mà, – Bernadette O Donnell hứa hẹn. –
Em không cần phải làm gì cả, Elouise, chỉ cần ngồi đây thôi. Cũng có thể hồn ma chẳng xuất hiện đâu. Ít nhất thì cũng chả có lý do gì để lo lắng cả.
Elouise yếu ớt gật đầu.
– Thôi được, – Justus nói.
Comments for chapter "Chương 24"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận