Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 18
Chương 8 – Điều tra theo lệnh hồn ma
Thời gian như ngừng trôi. Nhiều phút đồng hồ liện tiếp, không một ai nhúc nhích, không một ai dám thở. Bob thậm chí có cảm giác là cả tìm cậu cũng đứng lại.
Thế rồi Elouise Adams ngã nghiêng ra khỏi ghế.
– Bà Adams!
Ngay tức thì, hai người bạn gái và ba thám tử vây quanh người đàn bà.
– Khiêng cô ấy sang bên kia! – tiến sĩ Jones ra lệnh và họ cùng nhau khiêng bà Adams lên chiếc sofa màu đỏ. Tiến sĩ Jones độn tất cả những chiếc gối tìm được trong phòng xuống dưới chân người bất tỉnh.
– Mở cửa sổ ra!
Peter vội vàng tuấn lệnh. Khi một làn gió mát mẻ thổi qua phòng khách, bà bác sĩ đếm mạch cho bà Adams. Nét mặt người đàn bà tội nghiệp trắng như vôi.
Tiến sĩ Jones âu lo lắc đầu.
– không hay chút nào. Mạch rất yếu. Bernadette, ta cần gọi xe cứu thương!
– Nhưng mà Cecilia, chẳng lẽ em cho rằng…
– Em là bác sĩ, Bernadette! Gọi xe cứu thương!
Khi xe cứu thương tới nơi thì bà Adams đã tỉnh trở lại, nhưng chưa đủ sức ngồi dậy. Tiến sĩ Jones và những người hộ lý đều thống nhất là phải đưa bà vào bệnh viện và quan sát ở đó qua đêm. Bà Adams đồng ý – rõ ràng là bà chẳng thích gì hơn ngoài việc thật nhanh chóng rời bỏ ngôi nhà nầy. Bà O Donnell quyết định đi cùng để chăm sóc cho bạn mình và cả ba người bạn gái rời nhà.
Thế là ba thám tử có vài phút tự do.
– Tội nghiệp bà Adams! – Bob nói.
– Đã có lúc mình thoáng nghĩ là bà ấy bị đau tìm đột ngột. Có lẽ nên nói cho bà ấy sự thật thì hay hơn. nếu bà ấy biết cô Mathilda không phải là cô đồng thì chắc bà ấy không xúc động mạnh đến thế.
– Thế sao? – Justus nói.
– Nhưng hôm nay cô Mathilda đâu có mặt ở đây, chả lẽ cậu không nhớ sao, và mặc dù vậy cuộc cầu hồn vẫn thành công cực kỳ. Cậu cứ tin mình đi, có nói ra cũng chẳng trấn an cho bà Adams chút nào đâu.
– Ừ thì, có thể cậu có lý.
– Đối với bọn mình, nó là một thành công, – Peter vừa cười cái cười của người chiến thắng.
– Mình đã quan sát rất chăm chú chuyển động của chiếc cốc.
Và bây giờ thì mình biết ai là người đã đẩy nó đi!
– Cụ thể là ai? – Justus căng thẳng hỏi.
– Tiến sĩ Jones, – Peter nói thầm, mắt liếc ra phía cửa.
– Nếu người ta nhìn thật kỹ, người ta có thể nhận thấy là chiếc cốc chuyển động theo cánh tay của bà ấy chứ không phải ngược lại.
– Thật sao? – Justus hỏi vẻ thất vọng.
– Ừ thì, mình cũng đâu có ngủ gật.
Nhưng kết quả quan sát của mình lại hoàn toàn khác: nếu các cậu hỏi thật, thì mình cũng nói thật, rõ ràng là bà O Donnell!
Bob bối rối nhìn từ người nầy sang người kia. Cậu ngượng ngùng hắng giọng.
– Mình không muốn khiến các cậu thất vọng, và mình biết, nghe cũng có vẻ kỳ quặc: Nhưng mình lại nghĩ bà Adams! Ngón tay của bà ấy lúc nào cũng hơi cong cong một chút rồi kéo và đẩy, mình đã nhìn rất kỹ!
– Cậu không nói đùa đấy chứ! – Justus và Peter đồng thanh buột kêu lên.
– Mình nói thật.
– Tuyệt quá. vậy là mỗi đứa trong bọn mình nhìn thấy một điều khác.
– Và dĩ nhiên là cậu tin rằng, chỉ riêng kết qủa quan sát của cậu là đúng, –
Peter đoán.
– Không. Mình tin rằng, việc điều tra trong một vụ như thế nầy phức tạp hơn là thoạt đầu mình đã tưởng. Sáu ngón tay trên một chiếc cốc, những lực đẩy và kéo rất nhỏ từ những hướng khác nhau – tất cả những điều đó dẫn tới chuyện kể cả khi chúng ta quan sát kỹ lưỡng nhất, hoặc không thể đưa ra một lời phỏng đoán chắc chắn nào. Theo cách nầy ta không tiến được nữa đâu. Ngoài ra, các cậu có nghe hay nhìn thấy điều gì lạ hay không?
Bob và Peter cùng lắc đầu.
– Đáng tiếc là mình cũng không, – Justus cáu kỉnh nói.
– Mà vị khách bí hiểm của chúng ta cũng không xuất hiện lần thứ hai. Điều đó có nghĩa là bọn ta phải bắt đầu lại từ đầu.
– Thế bây giờ ta làm gì, – Peter hỏi.
– Ta quan tâm đến chuyện mà có vẻ như đang được hồn ma của Dora quan tâm tới: Cái chết của bà ấy.
Chính lúc đó, tiến sĩ Jones quay trở lại.
– Cái bà Willow nầy thật khủng khiếp!
– Có phải ý cô muốn nói đến bà hàng xóm? – Justus hỏi.
– Đúng. Dĩ nhiên bà ấy đã ngay lập tức biết được là có một xe cứu thương đến đứng trước cửa nhà, và bà ấy đứng im mà nhìn như thể đây là chuyện sống còn của bà ấy. Đúng là một con người không thể chịu đựng nổi! – kiệt sức, tiến sĩ Jones ngồi vào ghế sofa, hai bờ vai trĩu xuống. Thế rồi bà bác sĩ nhìn bộ ba thám tử bằng vẻ lo lắng.
– Tội nghiệp Elouise! Có lẽ chúng ta không nên bắt cô ấy phải chịu đựng tất cả những chuyện đó.
– Đúng, – Justus nói.
– Có lẽ thế.
Thời gian như ngừng trôi. Nhiều phút đồng hồ liện tiếp, không một ai nhúc nhích, không một ai dám thở. Bob thậm chí có cảm giác là cả tìm cậu cũng đứng lại.
Thế rồi Elouise Adams ngã nghiêng ra khỏi ghế.
– Bà Adams!
Ngay tức thì, hai người bạn gái và ba thám tử vây quanh người đàn bà.
– Khiêng cô ấy sang bên kia! – tiến sĩ Jones ra lệnh và họ cùng nhau khiêng bà Adams lên chiếc sofa màu đỏ. Tiến sĩ Jones độn tất cả những chiếc gối tìm được trong phòng xuống dưới chân người bất tỉnh.
– Mở cửa sổ ra!
Peter vội vàng tuấn lệnh. Khi một làn gió mát mẻ thổi qua phòng khách, bà bác sĩ đếm mạch cho bà Adams. Nét mặt người đàn bà tội nghiệp trắng như vôi.
Tiến sĩ Jones âu lo lắc đầu.
– không hay chút nào. Mạch rất yếu. Bernadette, ta cần gọi xe cứu thương!
– Nhưng mà Cecilia, chẳng lẽ em cho rằng…
– Em là bác sĩ, Bernadette! Gọi xe cứu thương!
Khi xe cứu thương tới nơi thì bà Adams đã tỉnh trở lại, nhưng chưa đủ sức ngồi dậy. Tiến sĩ Jones và những người hộ lý đều thống nhất là phải đưa bà vào bệnh viện và quan sát ở đó qua đêm. Bà Adams đồng ý – rõ ràng là bà chẳng thích gì hơn ngoài việc thật nhanh chóng rời bỏ ngôi nhà nầy. Bà O Donnell quyết định đi cùng để chăm sóc cho bạn mình và cả ba người bạn gái rời nhà.
Thế là ba thám tử có vài phút tự do.
– Tội nghiệp bà Adams! – Bob nói.
– Đã có lúc mình thoáng nghĩ là bà ấy bị đau tìm đột ngột. Có lẽ nên nói cho bà ấy sự thật thì hay hơn. nếu bà ấy biết cô Mathilda không phải là cô đồng thì chắc bà ấy không xúc động mạnh đến thế.
– Thế sao? – Justus nói.
– Nhưng hôm nay cô Mathilda đâu có mặt ở đây, chả lẽ cậu không nhớ sao, và mặc dù vậy cuộc cầu hồn vẫn thành công cực kỳ. Cậu cứ tin mình đi, có nói ra cũng chẳng trấn an cho bà Adams chút nào đâu.
– Ừ thì, có thể cậu có lý.
– Đối với bọn mình, nó là một thành công, – Peter vừa cười cái cười của người chiến thắng.
– Mình đã quan sát rất chăm chú chuyển động của chiếc cốc.
Và bây giờ thì mình biết ai là người đã đẩy nó đi!
– Cụ thể là ai? – Justus căng thẳng hỏi.
– Tiến sĩ Jones, – Peter nói thầm, mắt liếc ra phía cửa.
– Nếu người ta nhìn thật kỹ, người ta có thể nhận thấy là chiếc cốc chuyển động theo cánh tay của bà ấy chứ không phải ngược lại.
– Thật sao? – Justus hỏi vẻ thất vọng.
– Ừ thì, mình cũng đâu có ngủ gật.
Nhưng kết quả quan sát của mình lại hoàn toàn khác: nếu các cậu hỏi thật, thì mình cũng nói thật, rõ ràng là bà O Donnell!
Bob bối rối nhìn từ người nầy sang người kia. Cậu ngượng ngùng hắng giọng.
– Mình không muốn khiến các cậu thất vọng, và mình biết, nghe cũng có vẻ kỳ quặc: Nhưng mình lại nghĩ bà Adams! Ngón tay của bà ấy lúc nào cũng hơi cong cong một chút rồi kéo và đẩy, mình đã nhìn rất kỹ!
– Cậu không nói đùa đấy chứ! – Justus và Peter đồng thanh buột kêu lên.
– Mình nói thật.
– Tuyệt quá. vậy là mỗi đứa trong bọn mình nhìn thấy một điều khác.
– Và dĩ nhiên là cậu tin rằng, chỉ riêng kết qủa quan sát của cậu là đúng, –
Peter đoán.
– Không. Mình tin rằng, việc điều tra trong một vụ như thế nầy phức tạp hơn là thoạt đầu mình đã tưởng. Sáu ngón tay trên một chiếc cốc, những lực đẩy và kéo rất nhỏ từ những hướng khác nhau – tất cả những điều đó dẫn tới chuyện kể cả khi chúng ta quan sát kỹ lưỡng nhất, hoặc không thể đưa ra một lời phỏng đoán chắc chắn nào. Theo cách nầy ta không tiến được nữa đâu. Ngoài ra, các cậu có nghe hay nhìn thấy điều gì lạ hay không?
Bob và Peter cùng lắc đầu.
– Đáng tiếc là mình cũng không, – Justus cáu kỉnh nói.
– Mà vị khách bí hiểm của chúng ta cũng không xuất hiện lần thứ hai. Điều đó có nghĩa là bọn ta phải bắt đầu lại từ đầu.
– Thế bây giờ ta làm gì, – Peter hỏi.
– Ta quan tâm đến chuyện mà có vẻ như đang được hồn ma của Dora quan tâm tới: Cái chết của bà ấy.
Chính lúc đó, tiến sĩ Jones quay trở lại.
– Cái bà Willow nầy thật khủng khiếp!
– Có phải ý cô muốn nói đến bà hàng xóm? – Justus hỏi.
– Đúng. Dĩ nhiên bà ấy đã ngay lập tức biết được là có một xe cứu thương đến đứng trước cửa nhà, và bà ấy đứng im mà nhìn như thể đây là chuyện sống còn của bà ấy. Đúng là một con người không thể chịu đựng nổi! – kiệt sức, tiến sĩ Jones ngồi vào ghế sofa, hai bờ vai trĩu xuống. Thế rồi bà bác sĩ nhìn bộ ba thám tử bằng vẻ lo lắng.
– Tội nghiệp Elouise! Có lẽ chúng ta không nên bắt cô ấy phải chịu đựng tất cả những chuyện đó.
– Đúng, – Justus nói.
– Có lẽ thế.
Comments for chapter "Chương 18"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận