Biệt Thự Của Người Đã Khuất - Chương 14
– Cô muốn đi rồi sao? – tiến sĩ Jones hỏi.
– Nhưng buổi cầu hồn đã bị cắt ngang! Tôi nghĩ là chúng ta phải thử thêm lần nữa.
– Không có chuyện đó! – cô Mathilda nói nhanh.
– Như thế quá mệt đối với tôi.
– Thế thì, có lẽ mai chăng?
Cô Mathilda ép mình mỉm cười. Tôi thật sự rất tiếc, nhưng trong thời gian tới tôi có rất nhiều buổi hẹn rồi, và hoàn toàn không thể đoán được bao giờ thì tôi có thể làm một lần nữa… Bà hiểu rồi đấy. Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi. Chúc ngủ ngon! – Cô Mathilda gập tấm bảng Ouija lại, đặt nó vào trong va li.
– Còn bộ ba các cậu thì sao hả? Các cậu có đi cùng tôi không?
– Xin chờ chút đã.
– Được. Tôi chờ ngoài xe.
Chú Morton phác một cử chỉ cúi chào, thế rồi chú đưa cô Mathilda ra ngoài.
Bây giờ thì bộ ba người đàn bà của toà biệt thự ngồi trên chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ, còn bộ ba thám tử thì đứng đối diện với họ, người ba cậu nhỏ nước thánh thót xuống nền phòng.
– Cha, – bà O Donnell bắt đầu với một nụ cười mỉm.
– Tôi phải thú nhận rằng, buổi tối thật sự đã xảy ra khác với mong đợi, nhưng ít ra thì bây giờ chúng ta cũng tin chắc một điều.
– Bây giờ bà sẽ làm gì? – Peter hỏi.
– Vẫn cứ kéo vào đây ở chăng?
– Không có chuyện đó! – Bà Adams nói nhanh.
– Bây giờ lại càng không!
– Chúng tôi còn bàn lại chuyện nầy sau, – tiến sĩ Jones bình tĩnh trả lời, như thể chưa hề nghe cô bạn gái của mình nói gì.
Justus hắng giọng.
– Cả đối với bọn tôi, buổi tối cũng diễn ra khác với mong đợi. Tôi phải thú nhận rằng, những sự kiện bất ngờ nầy đã đánh thức lòng tò mò của tôi. Chúng tôi rất muốn tiếp tục suy nghĩ về những sự kiện vừa xảy ra và sẽ tới gặp các cô thêm một lần nữa, nếu các cô đồng ý.
Bà Adams và tiến sĩ Jones trao cho nhau những ánh mắt nghi ngờ, trong khi bà O Donnell thì ngay lập tức hồ hởi đáp lời.
– Dĩ nhiên rồi! Lúc nào thì chúng tôi cũng sẵn sàng chào đón các cậu!
– Cám ơn cô.
Ba thám tử cháo từ biệt rồi rời toà biệt thự của Dora Masstratonio. Mưa đã dịu bớt, cơn giông đã bay đi nơi khác. Chỉ còn lại một vài vệt chớp muốn thỉnh thoảng lại chiếu sáng bầu trời đêm đầy mây. Bộ ba thám tử bước lên chiếc xe Rolls Royce, ngồi lên hàng ghế sau đã được chú Morton cẩn thận phủ sẵn nilon, bảo vệ lần đệm đắt tiền.
– Chú cho bọn cháu về nhà đi, chú Morton, – Justus mỏi mệt nói.
– Rất sẵn lòng, thưa quí vị.
– Mà hôm nay chú phản ứng tuyệt quá, lúc cô Mathilda của cháu bị dồn vào chân tường.
– Cảm ơn nhiều. Tôi có một ông thầy rất khá.
– Morton ném cho Justus qua gương hậu một ánh mắt tinh ranh.
Họ im lặng lăn bánh một hồi, thế rồi cô Mathilda bùng nổ: -Tôi không thể nào hiểu được! Tôi quả thật đã gọi lên được một hồn ma! Không thể nào tin nổi phải không? Titus chắc nghĩ là tôi điên nất rồi!
– Cô Mathilda!
– Sao?
– Cô đâu có gọi hồn ma nào lên đâu.
– Cô không gọi sao?
– Không!
– Nhưng mả cái cốc… tất cả bọn ta đã nhìn thấy nó chuyển dộng.
– Cháu biết là nó đã chuyển động, – Justus tra lời hơi có phần bực dọc, – nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là chúng ta vừa đối mặt với một hồn ma.
– Không hả? – giờ đến lượt Peter ngạc nhiên.
– Thật ra mình cứ nghĩ…
– Peter! – Justus gằn giọng vẻ trách móc.
– Làm gì có ma với cỏ, quên rồi hả?
– Ừ thì, mình cũng hiểu, nhưng mà… Thế chuyện gì đã xảy ra?
– Mình không biết. nhưng nếu cứ nghe theo linh tính của mình, thì mình biết chắc 100% chuyện nầy: Câu chuyện đang bốc mùi khó ngửi. Trước đây một tiếng, mình còn nghĩ vụ nầy chẳng dính dáng gì đến chuyện điều tra và thám tử cả. nhưng bây giờ thì mình tin chắc, rõ là Bộ Ba có một vụ án mới!
– Nhưng buổi cầu hồn đã bị cắt ngang! Tôi nghĩ là chúng ta phải thử thêm lần nữa.
– Không có chuyện đó! – cô Mathilda nói nhanh.
– Như thế quá mệt đối với tôi.
– Thế thì, có lẽ mai chăng?
Cô Mathilda ép mình mỉm cười. Tôi thật sự rất tiếc, nhưng trong thời gian tới tôi có rất nhiều buổi hẹn rồi, và hoàn toàn không thể đoán được bao giờ thì tôi có thể làm một lần nữa… Bà hiểu rồi đấy. Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi. Chúc ngủ ngon! – Cô Mathilda gập tấm bảng Ouija lại, đặt nó vào trong va li.
– Còn bộ ba các cậu thì sao hả? Các cậu có đi cùng tôi không?
– Xin chờ chút đã.
– Được. Tôi chờ ngoài xe.
Chú Morton phác một cử chỉ cúi chào, thế rồi chú đưa cô Mathilda ra ngoài.
Bây giờ thì bộ ba người đàn bà của toà biệt thự ngồi trên chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ, còn bộ ba thám tử thì đứng đối diện với họ, người ba cậu nhỏ nước thánh thót xuống nền phòng.
– Cha, – bà O Donnell bắt đầu với một nụ cười mỉm.
– Tôi phải thú nhận rằng, buổi tối thật sự đã xảy ra khác với mong đợi, nhưng ít ra thì bây giờ chúng ta cũng tin chắc một điều.
– Bây giờ bà sẽ làm gì? – Peter hỏi.
– Vẫn cứ kéo vào đây ở chăng?
– Không có chuyện đó! – Bà Adams nói nhanh.
– Bây giờ lại càng không!
– Chúng tôi còn bàn lại chuyện nầy sau, – tiến sĩ Jones bình tĩnh trả lời, như thể chưa hề nghe cô bạn gái của mình nói gì.
Justus hắng giọng.
– Cả đối với bọn tôi, buổi tối cũng diễn ra khác với mong đợi. Tôi phải thú nhận rằng, những sự kiện bất ngờ nầy đã đánh thức lòng tò mò của tôi. Chúng tôi rất muốn tiếp tục suy nghĩ về những sự kiện vừa xảy ra và sẽ tới gặp các cô thêm một lần nữa, nếu các cô đồng ý.
Bà Adams và tiến sĩ Jones trao cho nhau những ánh mắt nghi ngờ, trong khi bà O Donnell thì ngay lập tức hồ hởi đáp lời.
– Dĩ nhiên rồi! Lúc nào thì chúng tôi cũng sẵn sàng chào đón các cậu!
– Cám ơn cô.
Ba thám tử cháo từ biệt rồi rời toà biệt thự của Dora Masstratonio. Mưa đã dịu bớt, cơn giông đã bay đi nơi khác. Chỉ còn lại một vài vệt chớp muốn thỉnh thoảng lại chiếu sáng bầu trời đêm đầy mây. Bộ ba thám tử bước lên chiếc xe Rolls Royce, ngồi lên hàng ghế sau đã được chú Morton cẩn thận phủ sẵn nilon, bảo vệ lần đệm đắt tiền.
– Chú cho bọn cháu về nhà đi, chú Morton, – Justus mỏi mệt nói.
– Rất sẵn lòng, thưa quí vị.
– Mà hôm nay chú phản ứng tuyệt quá, lúc cô Mathilda của cháu bị dồn vào chân tường.
– Cảm ơn nhiều. Tôi có một ông thầy rất khá.
– Morton ném cho Justus qua gương hậu một ánh mắt tinh ranh.
Họ im lặng lăn bánh một hồi, thế rồi cô Mathilda bùng nổ: -Tôi không thể nào hiểu được! Tôi quả thật đã gọi lên được một hồn ma! Không thể nào tin nổi phải không? Titus chắc nghĩ là tôi điên nất rồi!
– Cô Mathilda!
– Sao?
– Cô đâu có gọi hồn ma nào lên đâu.
– Cô không gọi sao?
– Không!
– Nhưng mả cái cốc… tất cả bọn ta đã nhìn thấy nó chuyển dộng.
– Cháu biết là nó đã chuyển động, – Justus tra lời hơi có phần bực dọc, – nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là chúng ta vừa đối mặt với một hồn ma.
– Không hả? – giờ đến lượt Peter ngạc nhiên.
– Thật ra mình cứ nghĩ…
– Peter! – Justus gằn giọng vẻ trách móc.
– Làm gì có ma với cỏ, quên rồi hả?
– Ừ thì, mình cũng hiểu, nhưng mà… Thế chuyện gì đã xảy ra?
– Mình không biết. nhưng nếu cứ nghe theo linh tính của mình, thì mình biết chắc 100% chuyện nầy: Câu chuyện đang bốc mùi khó ngửi. Trước đây một tiếng, mình còn nghĩ vụ nầy chẳng dính dáng gì đến chuyện điều tra và thám tử cả. nhưng bây giờ thì mình tin chắc, rõ là Bộ Ba có một vụ án mới!
Comments for chapter "Chương 14"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận