Bí mật trong quán Net - Chương 16
Bảo nhắm mắt tập trung cố gắng nhớ lại hình ảnh mẹ thằng Tí lúc nãy, anh nhớ rõ ràng bà cũng như bao con người đang sống khác, chỉ khác ở gương mặt sạm đen còn hơn cả những người buôn gánh bán bưng, quần áo tươm tất không rách, không dơ, không ướt…………. đâu có điểm nào khác thường? Suy nghĩ 1 lát bổng Bảo giật mình lùi lại 3,4 bước khỏi cái mồ, bởi vì anh vừa nhớ lại một chi tiết đáng sợ: ” trời đang mưa nặng hạt mà bà mẹ Tí lúc nãy không hề mặc áo mưa hay đem dù!!!”.
Bảo lảm nhảm như người mất hồn, thật vô lý: dường như anh không còn tin vào những con người thật mà anh gặp nữa, nhưng lại tin vào thực tế anh đang gặp phải: một điều gì đó có liên quan đến những tử thi ở đây đang bám theo anh, không hiểu là muốn thông báo, muốn ám hại, hay chỉ muốn hù dọa anh?
Bảo lấy lại bình tĩnh, anh tiến đến cái hố, lấy xẻng làm tay, anh muốn kiểm tra xem dưới mộ có bao nhiêu người, bao gồm những ai quen ai lạ!. Chẳng khó khăn lắm, anh xác định bên trên cái quan tài mục nát là 2 người phụ nữ, trong đó chắc chắn có 1 người 90% là mẹ thằng tí lúc nãy, 1 người đàn ông và 1 đứa bé, tuổi tác rất khó xác định nhưng nhìn vào màu của những nắm tóc bị tróc khỏi da đầu có thể thấy không có người già. Như vậy nếu như mộ này là của bà Minh Hải thì bà ta phải nằm trong cái quan tài kia, còn nếu không phải thì cũng không thể xác định được vì việc khui 1 cái quan tài dù đã mục nát vài chỗ cũng rất khó.
Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa sắt vang lên khiến cả 3 người như đang mơ mộng hồi tỉnh, bản năng sinh tồn trỗi dậy, cả 3 đều quơ 1 món vũ khí để hộ thân trước khi tiến ra cửa. Lúc này trong đầu cả 3 người chỉ có 1 ý nghĩ: “sinh tồn” và chỉ có 1 nổi sợ: “kẻ giết người đã tới”. Bảo phân công rõ ràng: Linh và Thịnh đứng 2 bên cửa, nếu đối phương có hành động kỳ lạ cứ thẳng tay mà phang để bảo toàn tính mạng, Bảo sẽ chịu trách nhiệm mở cửa. Mở cánh cửa kiếng xong, Bảo đưa mắt vào khe hở của cánh cửa sắt để nhận diện đối phương, chưa đầy 1 giây, anh đã lùi lại, mặt lộ kinh hãi, bởi vì đúng như dự đoán, ông Hưng chủ nhà đã tới. Bảo khẽ ra hiệu cho 2 người kia cẩn thận rồi tiến đến từ từ mở khóa cánh cửa sắt. Cánh cửa vừa hé mở, trái với dự đoán, ông Hưng không hề đem theo vũ khí, gương mặt ông buồn rầu và đượm vẻ lo lắng, ông không bước vào nhà mà hỏi dồn ngay:
“Tình hình đến đâu rồi cậu, phía công an có yêu cầu gì không?”