Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 54
Kỳ Phương lại phải lên tiếng nhắc:
– Sao em không ăn đi?
– Chờ một chút, kem còn nóng lắm!
– Nóng ư? – Kỳ Phương tròn mắt.
Nguyệt Cầm gật đầu:
– Anh không thấy khói bay nghi ngút à?
– Trời! – Không còn nhịn được nữa, Kỳ Phương bật cười lớn. – Trời ơi… Nguyệt Cầm, em cứ ăn thử một miếng đi xem có nóng không?
– Dạ… – Nghe lời anh nhưng vẫn sợ, Nguyệt Cầm cắn một miếng nho nhỏ rồi kêu lên ngơ ngác. – Ô… nó lạnh… ngộ quá ta… – Thích thú cô ăn ngấu nghiến hết cây kem… quên hết chuyện đời.
Ngồi yên nhìn miệng cô ăn một cách ngon lành, lòng Kỳ Phương bỗng nao nao một cảm giác khác thường, muốn được ghi khắc hình ảnh đó vào tâm khảm.
– Kỳ Phương, anh làm gì mà nhìn em hoài vậy! – Ăn xong cây kem, ngẩng lên thấy Kỳ Phương chăm chú ngó mình, Nguyệt Cầm thẹn quá kêu lên.
– À! Chớp mắt chợt tỉnh, Kỳ Phương vui vẻ. Hôm nay em đẹp lắm Nguyệt Cầm. Bây giờ anh em mình đi chơi đu quay nhé? Em có dám không?
– Dám. – Nguyệt Cầm gật đầu. – Có anh ở cạnh là việc gì em cũng dám làm hết á!
– Vậy thì đi. – Nắm tay cô, Kỳ Phương bước đến quầy vé. Thường ngày anh rất sợ độ cao, nhưng… hôm nay vì cô, anh phá lệ thử một lần lên cao cho biết.
Vòng quay đã bắt đầu, Nguyệt Cầm kêu lên sợ hãi bởi cảm giác tròng trành. Giây lâu quen dần, cô bắt đầu kêu to thích thú:
– Tuyệt quá! Kỳ Phương ơi… chúng mình cao chưa. Anh nhìn xem, những người dưới chân mình bé xíu. Một lát anh chụp cho em pô hình nhé. Em muốn đem về khoe với ba, với nhỏ Lan… Chà! Cả xóm sẽ ganh tỵ cho xem. Trời ơi… sao mà em hạnh phúc dữ vầy nè…
Hạnh phúc! Mắt Kỳ Phùng bỗng cay xè. Nguyệt Cầm em đúng là tinh khiết, trong lành quá. Với em hạnh phúc có được thật dễ dàng. Em không biết ganh đua cũng không biết đố kỳ cùng ai cả. Cuộc đời em lẽ ra phải được sung sướng lắm. Em có biết là mình không còn sống được bao lâu nữa không? Sao em cứ cười, cứ nói líu lo như chim vậy? Em có biết một hành động ngây thơ của mình là một nhát dao cứa vào lòng anh đau nhói.
– Hết rồi ư? – Chiếc đu quay dừng lại, Nguyệt Cầm kêu lên vẻ tiếc rẻ. Kỳ Phương lại dắt cô sang một trò chơi khác. Nguyên một buổi sáng cả hai đã chơi hết các trò chơi của khu du lịch. Và… có lẽ họ sẽ còn chơi nữa nếu như bụng của Nguyệt Cầm không đột nhiên sôi sục vì đói.
– Kỳ Phương ơi… em đói bụng rồi, mình ăn cái gì đó đi anh.
– À… ừ…!
Đưa Nguyệt Cầm vào một nhà hàng, Kỳ Phương đãi cô một bữa đặc sản. Nguyệt Cầm thích lắm, cô ăn ngay không khách sáo. Và… một lần nữa…cô làm anh bật cười với những cử chỉ quê mùa chất phác của mình. Vui nhất là lúc cô ăn đùi gà chiên bột. Loay hoay, lớ ngớ thế nào mà cái đùi gà bay vào trúng ngay mặt một vị khách nước ngoài. Báo hại Kỳ Phương phải sang năn nỉ, xin lỗi…
– Bây giờ mình chơi tàu lượn siêu tốc nhé Kỳ Phương?
Vừa ăn xong, bụng no căng, Nguyệt Cầm lại đòi chơi nữa. Kỳ Phương nhẹ lắc đầu:
– Không được… chơi bây giờ sẽ đau bao tử đó.
– Ư! Nguyệt Cầm hờn dỗi quay mặt đi khiến Kỳ Phương phải chìa ra trước mặt cô hai tấm vé màu hồng.
– Đừng giận, anh đưa em đến nơi này, tuyệt lắm.
– Nơi nào thế? – Nguyệt Cầm háo hức.
Kỳ Phương nói nhỏ:
– Rạp xem phim.
– Rạp xem phim! – Đôi mắt tròn mở lớn. – Là trò chơi gì thế? Có vui không?
Kỳ Phương bí mật:
– Đến xem rồi biết.
– Ồ!…
Nhìn vẻ mặt nghệch ra ngơ ngác của Nguyệt Cầm, Kỳ Phương biết cô không hình dung được cái việc xem phim là thế nào đâu. Cô đang tưởng mình sắp được tham gia một trò chơi thú vị. Hẳn cô còn đang suy nghĩ xem một lát chiếc ghế mình ngồi sẽ bay lên, hay chỉ đứng yên nhún một chỗ như trò chơi nhún lúc nãy kia.