Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 52
– Kỳ Phương, cậu vô trách nhiệm vừa thôi. Nông nỗi này còn xin nghỉ phép đi chơi cùng người yêu nữa. Cậu có biết tình hình cấp bách lắm rồi không? Cả
thành phố này đang sôi lên trước con ma hút máu người. Đêm qua nó lại tấn công giết đi hai người nữa đấy.
Sắc mặt Khải Văn khi giận trông hung dữ quá, làm Nguyệt Cầm phải lùi về sau sợ hãi. Kỳ Phương ôm lấy vai cô trầm giọng:
– Cậu đào đâu ra cái tin con ma đêm qua vừa giết hai người hả?
– Còn đào đâu nữa? – Khải Văn ném tờ báo “Mặt trời” trước mặt Kỳ Phương.
– Lại tay phóng viên Trọng Hải. – Kỳ Phương nhặt tờ báo lên xem qua rồi kêu lên giận dữ. – Dám công bố thông tin giả, đánh lừa công chúng. Làm gì có chuyện đêm qua con ma tấn công ai chứ?
– Hừ! Cậu nói nghe cứng quá. Cứ như đêm qua ở cạnh con ma không bằng vậy? – Khải Văn lại hét lên.
– Sao lại không? – Hét lên rồi mới nhớ, Kỳ Phương hoảng hồn đưa mắt ngó nguyệt Cầm. Cô như quá khiếp đảm trước cuộc cãi nhau, rút mình vào sau cạnh cửa, đôi mắt nhìn quanh lấm lét.
– Thế thì cậu nói đi. Con ma đã làm gì đêm qua hả? – Không bỏ qua cơ hội, như con thú đánh hơi thấy mồi ngon, Khải Văn sấn tới hỏi luôn.
– Tớ không có thời gian tranh cãi… – Sợ bị hắn tra hỏi một hồi sẽ lời ra những điều không đáng nói, Kỳ Phương quay sang phía ông Trần, nãy giờ vẫn ngồi yên như phỗng để nghe hai người tranh cãi.
– Từ phút này, tôi xin nghỉ phép đúng một tuần, mong ông đồng ý.
– Nhưng… công việc ở toà soạn bề bộn lắm. – Giám đốc Trần từ chối khéo. Cậu có thể… bàn cùng cô bạn gái thư thả một thời gian.
– Xin lỗi… Kỳ Phương cắt ngang lời. – Tôi không thể nào thư thả được. Xin ông thông cảm, dù có phải bị đuổi việc tôi cũng phải nghĩ thôi.
Nói rồi, không chờ đến sự gật đầu đồng ý của ông Kỳ Phương bước đến bên Nguyệt Cầm, cất giọng dịu dàng:
– Mình đi thôi em.
Cô gái bẽn lẽn, sợ hãi nằm tay Kỳ Phương bước đi rụt rè, không quên cúi đầu chào ông Trần và Khải Văn.
Vì vẫn tức giận với Kỳ Phương, Khải Văn gầm gừ với Nguyệt Cầm luôn. Sau đó cố tình nói cho anh nghe rõ:
– Cô ta đẹp thật, nhưng cũng đâu đáng để đem cả sự nghiệp tên tuổi ra đánh đổi. Đúng là thằng dại gái… dở hơi…
° ° °
-Kỳ Phương ơi, sao mọi người lại tỏ ra giận dữ với anh như vậy? Họ không thích anh đi với em có phải không?
Xe chạy được một lúc lâu, Nguyệt Cầm vẫn còn ám ảnh những lời Khải Văn lúc nãy, nên nhìn Kỳ Phương dè hỏi.
– Ồ không, không đâu! – Sợ cô hiểu lầm rồi tủi thân, Kỳ Phương vội giải thích. – Chẳng liên quan gì đến em. Họ giận dữ vì thấy anh ham chơi quá. Có mỗi bài phóng sự viết mãi không xong.
– Nhưng… anh sắp viết xong rồi, tại sao anh không cho họ biết?
– Hả? – Kỳ Phương giật nẩy người. – Sao Nguyệt Cầm biết anh sắp viết xong rồi?
– Em bảo anh sắp viết xong cái gì kia?
– Em chi đoán vậy thôi. – Mắt Nguyệt Cầm vẫn nhìn chằm chằm ra phía trước rồi bất chợt kêu to. – Ôi, Kỳ Phương… anh nhìn kìa… căn nhà mới cao làm sao! Kia… còn kia nữa… ôi hay quá! Tuyệt quá… Sài Gòn nhiều xe chạy quá!
– Ừ! Em cứ từ từ khám phá. Còn nhiều điều thú vị lắm đấy – Kỳ Phương thở phào ra. Hú vía! Lúc nãy nghe cô nói, anh cứ ngỡ cô đã biết tất cả rồi. Không đâu, bác sĩ bảo đến bây giờ Nguyệt Cầm vẫn chẳng biết gì. Thật tội nghiệp, Kỳ Phương nghĩ đến phút giây biết con ma mà Nguyệt Cầm luôn căm thù, muốn huỷ diệt kia chính là mình. Liệu cô sẽ ra sao nhỉ? Cú sốc này kinh khiếp quá, cô sẽ phát điên lên mất. Không… anh đã bàn với bác sĩ rồi. Bất luận chuyện gì xảy ra đi nữa cũng phải giấu nhẹm Nguyệt Cầm, để cô còn được sống những ngày cuối đời mình trong hồn nhiên thanh thản.
– Đưa Nguyệt Cầm ra Sài Gòn ư? – Chưa nghe Kỳ Phương nói hết câu, ông đã lắc đầu ngay. – Không được, phiêu lưu mạo hiểm lắm. Cậu có biết trong giai đoạn cuối của mình, Nguyệt Cầm có thể biến thành ma bất cứ lúc nào, trong cơn