Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 49
Sau bao năm nằm yên trong cơ thể Nguyệt Cầm, con vi khuẩn năm xưa bừng sống dậy, tiếp tục gieo rắc kinh hoàng…
……
Câu chuyện đã kể hết lâu rồi, vậy mà… Kỳ Phương vẫn ngồi yên bất động. Sao như huyền thoại, hoang đường không tin được. Người đàn ông đang ngồi trước mặt anh đây, trông hiền từ, nhân hậu thế, không ngờ lại là chủ nhân của một phát minh tàn nhẫn, rùng rợn nhất. Ông đã là thủ phạm giết chết vợ mình. giờ lai sắp trở thành đao phủ giết luôn đứa con gái yêu thương duy nhất trong cuộc đời ông.
Ông đáng giận hay đáng thương Kỳ Phương không thể nhận xét thế nào cho đúng. Cả hai chăng? Ông đáng bị lên án, bị nguyền rủa, nhưng cũng đáng thương, đáng được thông cảm lắm. Thế mới biết có những sai lầm không thể nào sửa chữa. Chỉ một chút cạn suy là ân hận một đời.
– Kể với cậu, tôi không mong nhận được sự đồng tình hay thương hại. – Giây lâu trong im lặng, ông chợt cất giọng trầm buồn. – Dù không hề cố ý… tôi cũng trở thành kẻ sát nhân gián tiếp giết chết vợ, con mình… và cả một trăm sáu mươi người vô tội khác.
– Bác sĩ nói sao? – Kỳ Phương giật thốt người sợ hãi. – Không lẽ… Nguyệt cầm và những người kia…
– Phải… – Không để Kỳ Phương nói hết câu, ông đã gật đầu cướp lời. Một khi những cơn tan máu vượt khỏi tầm kiểm soát, tất cả phải chết… một cái chết oan ức tức tưởi như Hương Huyền ngày xưa vậy.
– Không có thuốc gì… cách gì cứu được sao? – Kỳ Phương tự biết mình hỏi một câu thừa. Nhưng ý nghĩ Nguyệt Cầm cùng những người vô tội kia phải chết làm anh tối tăm mặt mũi.
– Tôi đã làm đủ mọi cách. Nhưng… ngả đầu ra sau ghế, ông nói trong tuyệt vọng. – Chẳng thể nào ngăn chặn sự phát triển và huỷ diệt con vi khuẩn ấy. Nó sẽ còn lan rộng… lây truyền nếu chúng ta không cương quyết một lần dứt bỏ đi.
– Dứt bỏ nó… – Kỳ Phương chợt rùng mình sợ hãi. – Bác sĩ… lẽ nào… ông đành tâm giết họ ư?
– Tôi thật không thể nhẫn tâm. Nhưng… gục đầu vào lòng bàn tay, ông ngập ngừng giây phút. – Bây giờ ngoài cách này, tôi không còn nghĩ ra cách nào hay hơn được. Nếu không ngăn chặn, dập tắt ngay… e số người phải chết còn tăng mãi.
– Tàn nhẫn quá! Kỳ Phương cắn nhẹ môi mình. Nghĩ đến một ngày phải đưa Nguyệt Cầm vào cõi chết, tim Kỳ Phương đau nhói.,
– Bác sĩ… – Nắm lấy tay ông, anh van vỉ. – Ông đừng vội thất vọng, bỏ cuộc sớm như vậy. Hãy cố tìm xem, may ra còn có cách cứu vãn tình hình.
– Không còn cách nào khác hơn đâu. – Nhẹ gõ tay xuống bàn tay Kỳ Phương, ông lặng người đi trong nỗi đau tất nghẹn. – Anh bạn trẻ, anh không cần phải van xin, an ủi ta cứu người đâu. Hơn cả cậu, khi đi đến quyết định này, tôi đã ray rứt, suy nghĩ kỹ. Dù không thương đám người kia, tôi cũng phải nghĩ đến Nguyệt Cầm. Nó là con gái của tôi, đứa con duy nhất cậu biết không?
Đọc được những nỗi ray rứt trong ánh mắt khổ đau đầy tuyệt vọng của ông, Kỳ Phương thở ra một hơi dài:
– Rồi ông định… giết họ bằng cách nào? Ông sẽ phải trả lời ra sao trước pháp luật?
– Tôi sẽ không giết họ cũng không làm gì cả. Tôi chỉ nhốt họ vào một căn phòng thật kín, để họ không hút được máu người. Một khi không còn máu, họ sẽ phải tự chết thôi.
– Còn Nguyệt Cầm…ông cũng sẽ… dùng cách này ư? – Kỳ Phương nghe lòng thảng thốt.
– Phải. – Hướng mắt nhìn con, ông trìu mến nói. – Tôi sẽ cho con tôi một liều thuốc an thần, rồi cùng ra đi với nó.
– Sao? – Kỳ Phương nhảy nhổm. – Bác sĩ… ông sẽ… tự vẫn ư? Không… tôi không đồng ý cho ông làm một việc tiêu cực như thế.