Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 48
– Gần đây, thấy trong người không khoẻ, lại luôn chóng mặt, nhức đầu, em đã tự thử máu của mình để rồi phát hiện số lượng hồng cầu giảm đi một cách rõ ràng không nguyên cớ.
– Thế tại sao em không cho anh biết?
– Em muốn nói… nhưng dạo này anh quá bận… đi sớm về trễ, loay hoay công việc nên quên đi mất. – Hơi thở bỗng trở nên khó khăn, sợ mình sẽ không kịp nói hết những điều đề nghị, Hương Huyền vội nói nhanh. – Hữu Bằng, em đã phát hiện ra… có một loài vi khuẩn được sinh ra từ nước bọt của con dơi. Loại vi khuẩn đó phá huỷ hồng cầu… có khả năng truyền bệnh rất cao… nguy hiểm lắm… nên… anh không nên công bố phát minh này…
– Đừng nói nữa… – Nhận thấy mạch đập của cô yếu dần đi, Hữu Bằng lo lắng. – Anh lập tức truyền máu cứu em…
– Không kịp đâu… – Hương Huyền níu áo Hữu Bằng, khi thấy anh dợn quay lưng. – Đừng chần chờ nữa nếu anh muốn cứu đứa con mình. Hữu Bằng, lần cuối… anh mau hứa với em đi. Anh không được công bố phát minh này…
– Hứa! Anh hứa với em. – Nước mắt tuôn ràn rụa lên môi, Hữu Bằng gật đầu nhanh như một con bửa củi.
Hương Huyền tặng cho anh nụ cười cuối cùng của cuộc đời mình.
– Vậy là em an tâm lắm.
Rồi cô nghẹo đầu sang bên kia, lịm dần đi. Hốt hoảng, Hữu Bằng bổ nhào ra cửa, gọi to:
– Bác sĩ… Thái Tuấn… mau cứu vợ tôi!
Các bác sĩ lập tức chạy nhanh vào phòng mổ, vây lấy Hương Huyền, họ vội vàng làm các thủ tục cấp cứu. Một bàn tay đặt lên vai Hữu Bằng, Thái Tuấn trầm giọng nói:
– Như vậy nhé!
Không còn đường chọn lựa, Hữu Bằng đành gật đầu trong nước mắt. Cửa phòng phẫu thuật sập lại ngay trước mắt, ngọn đèn đỏ bật lên, Hữu Bằng cảm nhận được rất rõ ràng. Con dao mổ lên tay Thái Tuấn vừa cắm phập xuống tim mình đau nhói. Hương Huyền đã chết rồi… chết vì sai lầm của chính bản thân anh…
– Oa…oa… oa…
Tiếng khóc con trẻ chợt vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Hữu Bằng. Cúi xuống nôi bế con lên tay, anh dịu dàng đặt bình sữa pha sẵn vào miệng Nguyệt Cầm. Nhìn con nút một cách khó khăn, anh nghe lòng quặn thắt.
Tội nghiệp con… cả cuộc đời không bao giờ được biết thế nào là dòng sống ngọt ngào từ bầu sữa mẹ, cũng như sẽ không bao giờ được gọi tiếng mẹ thiêng liêng, trìu mến như mọi người.
– Tất cả là tại ba! Hữu Bằng tự sỉ vả mình. Ba quá tầm thường, ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Nếu mẹ của con không kịp phát hiện ra rồi dùng cái chết của mình để cảnh tỉnh, ba đã phạm một tội tày trời, đã gây nên một thảm hoạ lớn với cuộc đời rồi. Nguyệt Cầm ơi, con có biết… một mai khi phát minh của ba được tung ra… sẽ không chỉ là một cái chết thương tâm của mẹ con, mà hàng trăm, hàng ngàn người cha, người mẹ vô tội sẽ phải chết oan vì con vi khuẩn bất ngờ này. Mẹ con thật ra không chết oan đâu… Hương Huyền… anh nhất định không làm em thất vọng.
Nhẹ nhấc bình sữa ra khỏi miệng Nguyệt Cầm, Hữu Bằng âu yếm đặt con xuống nôi, cất giọng ấu ơ cho nó ngủ rồi đứng lên. Đến bên bàn thờ vợ, anh thành khẩn đặt một nén nhang.
– Từ nay sẽ không còn phát minh cũng như không tồn tại một Hữu Bằng nào trên thế gian này nữa. Hương Huyền em vừa ý không, anh đốt bỏ công thức của mình đây.
Ngọn lửa loé lên trong phút chốc đã thiêu rụi cái công trình chưa công bố thành tro. Tâm huyết, công sức bao ngày tan biến trong chớp mắt, nhưng Hữu Bằng không cảm thấy buồn, thấy tiếc. Lương tâm phần nào thanh thản với ánh mắt long lanh trong sáng của Hương Huyền trong di ảnh.
Bước đến bàn viết một bức thư trao trả toàn bộ tài sản cho Tony Hải, Hữu Bằng quyết định từ bỏ thế giới danh vọng của mình. Tìm đến một làng quê yên bình, sống đời gà trống nuôi con, xa vòng danh lợi. Những tưởng sẽ sống yên bình với con thơ. Đem hết sức mạnh cống hiến cho nhân loại như một chút cũng lao chuộc lại lỗi lầm.