Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 47
– A lô… – Anh trả lời với một tâm trạng đầy hưng phấn. Nhưng… bên kia đầy bây, giọng của má anh hoàn toàn trái ngược.
– Alô… là má đây. Hữu Bằng! Con về mau, Hương Huyền đã chuyển dạ rồi.
– Sao? – Hữu Bằng ngạc nhiên quá đỗi. – Đã chuyển bụng rồi à? Hãy còn hơn một tháng nữa kia mà? – Rồi anh lo lắng… – Cô ấy có bị té ngã không?
– Không! – Giọng bà gấp rút. – Tự nhiên lúc chiều sang ăn cơm với má, vợ con bỗng la đau bụng rồi vỡ ối. Má đưa nó vào bệnh viện xong là gọi điện cho con ngay. Hiện bác sĩ đang thăm khám cho Hương Huyền trong phòng đó. Hữu Bằng ơi… liệu vợ con có chuyện gì không? Sao má lo quá.
– Không có chuyện gì đâu. – Hữu Bằng bình tĩnh. – Cô ấy sanh non… hiện nay vẫn có nhiều người sanh thiếu tháng như thế mà đứa bé vẫn khoẻ mạnh thông minh. Má đừng lo quá!
– Ừ thôi. Má vào với nó đây.
Bà cúp máy lâu rồi mà Hữu Bằng vẫn còn cầm mãi cái ống nghe. Trấn an mẹ nhưng sao lòng anh hồi hộp quá. Tự nhiên sao lại sanh non? Sức khoẻ của Hương Huyền tốt lắm kia mà…
– Tôi có chuyện gấp phải về sớm đây. – Thông báo với cô thư ký xong, Hữu Bằng chạy như bay ra cửa. Không kịp chờ thang máy, anh phóng luôn xuống bốn tầng lầu bằng cầu thang bộ. Tự mình lái chiếc Toyota, anh chạy thẳng vào bệnh viện.
– Hữu Bằng. – Đang nhấp nhỏm trước cửa phòng cấp cứu vừa thấy bóng anh, bà Tịnh chạy ra ngay. – Vợ của con có vấn đề rồi. Bác sĩ phải quyết định mổ gấp bỏ mẹ, cứu con… nhưng mẹ chưa có ý kiến.
– Má nói gì? – Chiếc cặp rơi xuống đất, Hữu Bằng nghe như có tiếng sét nổ trong đầu. – Tại sao lại có chuyện như vậy được.
– Má không biết. – Bà khóc nức nở. – Gọi điện cho con xong, nghe bác sĩ báo thế, tâm trí má rụng rời, còn không dám ký vào tờ cam đoan cùng cô y tá.
Nhẹ tay đẩy mẹ sang bên, Hữu Bằng xăm xăm bước vào phòng cấp cứu. Một cô y tá trông thấy anh chạy lại ngay:
– Xin lỗi, anh có phải là chồng của cô Hương Huyền không ạ? Nếu phải, xin nhanh chóng ký vào giấy cam đoan để chúng tôi tiến hành phẫu thuật. Tình trạng đã nguy cấp lắm rồi.
– Tôi muốn gặp bác sĩ điều trị. – Hữu Bằng vẫn bước đều. – Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra cho vợ tôi?
– Có chuyện gì ồn ào thế? – Một vị có lẽ là bác sĩ trưởng khoa, nghe tiếng ồn vội bước ra với vẻ khó chịu. Rồi chợt thấy Hữu Bằng, ông ta đổi ngay thái độ. – Ồ! Hữu Bằng,cậu đi đâu mà nét mặt căng thẳng thế?
– Thái Tuấn! – Nhận ra bạn học cũ, Hữu Bằng mừng rỡ, chụp mạnh lấy vai Thái Tuấn. – Hương Huyền là vợ tôi, cậu nói mau đi! Chuyện gì đã xảy ra?
– Hương Huyền là vợ cậu ư?… – Gương mặt Thái Tuấn lộ vẻ lo lắng. – Tớ thật cũng không biết giải thích thế nào với cậu về tình trạng của vợ cậu bây giờ.
– Tại sao? – Hữu Bằng nôn nóng.
Thái Tuấn thở ra một hơi dài:
– Vì bệnh của vợ cậu… tớ chưa từng được học. Có một sự phân huỷ máu rất là lạ đang diễn ra với tốc độ nhanh trong người Hương Huyền.
– Nghĩa là…? Một cái chết dần vì mất máu đang đến với Hương Huyền ư? – Hữu Bằng nhanh chóng hiểu ra sự việc.
Thái Tuấn lặng lẽ gật đầu. Hữu Bằng lại kêu lên:
– Thế sao cậu không cho truyền máu?
– Vô ích! – Thái Tuấn lắc đầu. – Tôi cũng đã nghĩ đến cách này và làm thử. Nhưng… tốc độ tan máu rõ ràng xảy ra nhanh hơn nếu có sự xuất hiện của máu lạ vào người. Qua xét nghiệm… tình trạng tan máu kia có thể lan truyền đến thai nhi. Nên việc làm duy nhất hiện nay là phẫu thuật gấp cứu con bỏ mẹ
– Không, tôi không tin… tôi không đồng ý. – Như một người bị mất tích, Hữu Bằng hét lớn. – Các người chưa tận dụng hết khả năng. Bằng mọi giá phải cứu Hương Huyền. Tôi cam lòng mất con để còn cô ấy…
– Hữu Bằng… bình tĩnh lại. – Đặt tay lên vai Hữu Bằng, Thái Tuấn ôn tồn. Tôi hiểu cậu… nhưng… đã bó tay rồi. Tốt nhất… bây giờ cậu hãy trở vào gặp Hương Huyền, nói với cô ấy vài câu trước khi quá muộn.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, vừa nhìn thấy Hương Huyền nằm xanh xao trên giường bệnh. Hữu Bằng vội lao vào. Nắm lấy tay cô, anh nói dồn dập:
– Hương Huyền… em đừng sợ… anh sẽ cứu em.
– Không kịp nữa đâu. – Nhẹ mở đôi mắt u hoài, Hương Huyền mỉm một nụ cười héo hắt. – Anh đừng tốn công vô ích.
– Em đừng nghĩ quẩn. – Hữu Bằng áp bàn tay lạnh giá của vợ vào mặt mình. – Bệnh của em không có gì nguy hiểm cả.
– Anh dối em làm gì? – Hương Huyền xót xa. – Đừng quên em cũng từng là bác sĩ như anh. Chứng bệnh của em không thuốc chữa. Bởi nó chính hậu quả của việc anh làm.
– Em nói sao? – Hữu Bằng nghe sống lưng mình lạnh toát.