Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 46
Trước mắt anh là một cảnh tượng quá hãi hùng. Hương Huyền đang dùng hết sức bình sinh gỡ con dơi ra khỏi cổ mình nhưng không được. Hai hàm răng của nó đã cắm sâu vào làn cổ trắng ngần, một dòng máu đỏ ngọt lành đang chạy vào bụng nó.
– Ồ không! – Hữu Bằng kêu lên sợ hãi. Anh chạy vội đến bên Hương Huyền tiếp cứu. Nhưng cũng như cô, anh không làm gì được. Để không tổn hại đến vợ, anh đành phải đứng yên chờ cho con vật hút đến no bụng máu.
– Khốn kiếp! – Một tay đỡ lấy Hương Huyền, Hữu Bằng dùng cánh tay còn lại đập mạnh con dơi xuống đất, con vật bị đập trúng đầu giãy chết liền nay lập tức. Như chưa hả cơn giận, Hữu Bằng còn dùng chân đá mạnh vào bức tường trước mặt.
– Hương Huyền… – Thanh toán xong con vật, Hữu Bằng quay sang nhìn vợ. Vì quá khiếp đảm, cô đã ngất đi! Nhẹ đặt Hương Huyền nằm trên giường, nhìn cô xanh xao trong cơn mê, cổ bị hằn sâu vết răng dơi, Hữu Bằng ân hận quá. Anh không ngờ nạn nhân đầu tiên của phát minh này lại là người vợ yêu quý của anh.
– Ui da… – Tiếng Hương Huyền rên khẽ.
Hữu Bằng mừng rỡ nằm lấy tay cô:
– Hương Huyền ơi! Em tỉnh rồi sao?
– Con dơi đâu rồi… – Tâm trí vừa tỉnh lại, Hương Huyền lập tức nhớ đến nhớ đến con vật đã tấn công mình.
– Anh đã đập nó chết rồi… Nhưng nó làm sao mà tấn công em được. Anh đã nhốt nó rất kỹ. – Hữu Bằng đỡ cô dậy.
– Tại em bắt nó. – Đưa mắt nhìn xác con dơi bết máu dưới chân tường, Hương Huyền hạ giọng.
– Bắt nó? – Hữu Bằng lạ lẫm. – Tự nhiên em bắt nó làm gì?
– Em muốn giết nó đi. – Giọng Hương Huyền như muốn khóc. – Dù em biết làm như vậy anh sẽ không vừa ý. Nhưng em thà bị anh giận chứ không thể để anh phát minh ra loạt sinh vật khủng khiếp này.
– Em ngây thơ quá! – Nhẹ vuốt tóc Hương Huyền, Hữu Bằng cười trìu mến. Anh không giận em cũng như em không thể huỷ phát minh của anh khi chỉ giết con dơi ấy. Với công trình trong tay, anh vẫn còn có thể tạo ra những con dơi khác kia mà…
Em đúng là ngây thơ thật áp mặt vào tay chồng, Hương Huyền cười như con nít. – Chẳng những không cản được anh mà còn bị con dơi tấn công ngược lại. Ôi! Nó thật là hung hãn. Em vừa mở cửa lồng là nó đã tấn công ngay. – Nói đến đây sợ quá, Hương Huyền khóc nấc lên.
Hữu Bằng nhẹ vuốt tóc cô:
– Thôi đừng sợ nữa. Mọi chuyện đã qua rồi. Ngày mai… anh sẽ cho em uống nhiều sắt và axit pholic để bù lại lượng máu đã mất đi. Bây giờ,em ngủ đi, anh sẽ dỗ cho em ngủ nhé.
– Nhưng anh phải hứa với em huỷ bỏ phát mình của mình. – Nắm lấy tay Hữu Bằng, Hương Huyền nài nỉ. – Hứa đi anh!
– Anh không hứa được. – Hữu Bằng lắc đầu. – Em biết để phát minh ra công trình này, anh và Tony Hải đã mất nhiều công sức và tiền bạc. Anh không thể nào huỷ bỏ trong một giây…
– Rồi anh sẽ phải trả giá cho hành động của mình. – Nước mắt ứa ra, Hương Huyền nói trong bất lực và Hữu Bằng thở hắt ra. Anh không muốn làm cho vợ phải buồn. Nhưng cũng không thể huỷ bỏ tâm huyết của mình cho cô vừa lòng được.
° ° °
Lặng lẽ đến bên bàn thờ đốt một nén nhang cho vợ rồi đến bên con ngồi xuống, Hữu Bằng vẫn không tin những gì xảy ra là sự thật.
– Không, anh không bao giờ tin là Hương Huyền đã chết đâu. Tất cả chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng hãi hùng. Ngày mai này, khi tỉnh lại, anh vẫn thấy mình ngồi trên bàn, vui mừng với thư mời cộng tác của viện hàn lâm.
– Phải, tất cả sẽ được làm lại từ đầu. Sẽ không có sự xuất hiện của Tony Hải. Mà dù có anh cũng nhất định sẽ không nhận lời của hắn. Để đừng bao giờ tồn tại một phát minh gớm ghê đầy tội lỗi, để Hương Huyền của anh mãi là cô vợ trẻ, hiền lành, nhân hậu bên chồng và Nguyệt Cầm, đứa con khờ của anh không phải lìa xa mẹ khi vừa tròn một ngày tuổi.
– Nhưng… đã muộn rồi. Dù có gào thét, có khóc la ân hận trọn kiếp này anh cũng không thể nào làm gì được nữa. Vĩnh viễn anh đã mất đi người vợ yêu quý nhất của đời mình. Vĩnh viễn không bôi xoá khỏi lương tâm một niềm cắn rứt đau thương…