Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 45
– Đấy! Lại như vậy nữa rồi. – Hữu Bằng nhăn nhó. – Em lúc nào cũng dè xẻn, trùm sò như bà cụ vậy. Đừng lo… anh đã có tiền nhiều lắm rồi đây. Nói xong, để chứng minh, Hữu Bằng lấy từ trong túi ra một xấp tiền dày cộm.
Hương Huyền trông thấy không vui, còn lộ nét hoang mang, lo sợ:
– Tiền ở đâu nhiều thế? Anh làm điều gì bất chính phải không? Trời ơi, em nói với anh rồi… Nghèo bao nhiêu em cũng chịu được mà… anh phải giữ lấy thanh danh.
Cao quý thai tấm lòng người vợ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chồng. Hữu Bằng nghe lòng ngập đầy niềm xúc động. Nhẹ hôn lên mái tóc Hương Huyền, anh trầm giọng:
– Em đừng lo. Anh không bao giờ làm chuyện phi pháp hay phải mất thanh danh. Đây là số tiền thưởng cho công trình nghiên cứu của anh thôi.
– Thật à? – Đôi mắt người vợ long lanh sáng. – Anh đã nghiên cứu được công trình gì sao không nói cho em biết với.
– Anh muốn tặng em một bất ngờ thôi.
Vui vẻ chồm người lên chiếc lồng, Hữu Bằng nhẹ tháo tấm phủ bên ngoài, Hương Huyền vội kêu lên ngơ ngác:
– Là một con dơi ư?
– Phải… là một con dơi. – Hào hứng, Hữu Bằng kể cho Hương Huyền nghe kế hoạch của mình với Tony Hải.
Những tưởng khi nghe xong, cô sẽ mừng rỡ khen anh tài giỏi rồi tặng cho anh một nụ hôn thưởng công. Nào ngờ… sắc mặt Hương Huyền cứ tái dần đi theo câu chuyện kể.
Cuối cùng, như quá đỗi bàng hoàng… cô chỉ thốt được một câu:
– Khủng khiếp, thật là khủng khiếp quá!
– Không có gì khủng khiếp đâu. – Ôm vai Hương Huyền, Hữu Bằng mong một sự đồng tình. – Anh đã nghĩ kỹ lắm rồi. So với không hậu quả khủng khiếp của vũ khí. Con dơi của anh… chẳng là gì cả. Em xem, nó chỉ có thể doạ được tinh thần đối phương chứ không giết người.
– Đành rằng thế… nhưng… – Hương Huyền nhẹ ôm lấy chồng. – Là một bác sĩ, một nhà khoa học. Nhiệm vụ của anh là cứu người, là nghiên cứu phát minh ra những thứ có ích cho cuộc sống. Anh không thể vì tiền mà phát minh ra cái
điều trái tự nhiên như thế. Anh đã nghĩ đến hậu quả của việc mình làm chưa? Một mai, khi những con dơi khát máu, hung hăng này được nhân thành diện rộng. Khi chúng ta không kiểm soát được chúng…chuyện gì sẽ xảy ra? Nỗi kinh hoàng không còn là của riêng phe đối lập, nó sẽ đe doạ đến cuộc sống của những người dân lương thiện.
– Chuyện không thể đến nỗi ghê rợn như em nghĩ. – Hữu Bằng nhẹ vuốt tóc Hương Huyền. Trong phút chốc, anh đã thấy hối hận vì đã đem câu chuyện rùng rợn này ám ảnh cô. Nhưng để mọi chuyện không xảy ra như em nói, anh sẽ suy nghĩ, nghiên cứu tìm xem có cách nào khiến lũ dơi kia sẽ phải tự huỷ trong một thời gian ngắn.
– Dù anh có nói gì, em cũng không đồng ý với hành động của anh. – Hương Huyền vẫn lúc đầu. Anh có biết, làm như vậy là huỷ hoại môi trường, là tàn nhẫn lắm! Rồi đây loài dơi sẽ vì anh mà tuyệt chủng trên thế gian này… Không… anh phải huỷ bỏ phát minh này. Hữu Bằng vì đìa con trong bụng, em tha thiết yêu cầu anh dừng công bố nó.
Huỷ hoại môi trường? Diệt sạch loài dơi trên hành tinh? Điều đó… lẽ nào Hữu Bằng không biết. Một khi anh biến đổi gen làm cho loải dơi phải tự huỷ trong một thời gian ngắn, thì cũng có nghĩa là anh đã rút ngắn thời gian sống của một thế hệ dơi nối tiếp. Gen di truyền học…
– Điều đó anh có lạ lùng gì? Nhưng… huỷ bỏ phát minh… – Hữu Bằng biết mình không thể nào làm được, vì số tiền Tony Hải trao cho đã tiêu xài gần hết và… chút kiêu ngạo của bản thân nữa.
Một khi phát minh này được công khai. Tên tuổi của anh nhất định sẽ lẫy lừng vang dội. Mọi người sẽ phải khâm phục xem anh như một vị thánh đã tìm ra cách giải thoát cho loài người, vũ khí sinh học thay cho vũ khí hạt nhân… Điều này thật vĩ đại, phi thường. Sao Hương Huyền lại nhìn sự việc này ở một góc độ tiêu cực quá!
Với suy nghĩ, niềm tin mình đã lập nhiều công hơn tội, Hữu Bằng kiên quyết không nghe lời vợ, mặc cho cô giận dỗi bỏ vào phòng nằm khóc, bữa cơm chiều hôm đó, đã không diễn ra như Hữu Bằng mong đợi.
Rồi Hương Huyền sẽ hiểu mình thôi. Hữu Bằng tự an ủi. Nhìn cô nằm quay lưng lại với mình, anh không buồn, không giận chút nào mà lại càng cảm thấy yêu cô nhiều hơn nữa. Bởi một tâm hồn nhân hậu, mềm yếu như Hương Huyền sẽ không bao giờ chấp nhận cho chồng phát minh ra một thứ vũ khí hại người như thế.
Cuộc sống thôi! Hữu Bằng chỉ muốn nói với cô như vậy. Anh không thể cưỡng lai qui luật của cuộc sống vật chất. Phát minh này tuy độc ác, nhưng nó
đã giúp anh làm tròn số phận của một con người với gia đình. Ba mẹ của anh giờ đây đã có thể yên nghỉ trong một căn nhà ấm cúng giữa trời mưa bão. Các anh chị em cũng đều tạm ổn về kinh tế với những phương tiện được anh giúp đỡ cho. Hương Huyền… chỉ một lẩn này thôi… anh hứa có em… An tâm với lời tự hứa của mình, Hữu Bằng ngủ quên lúc nào không biết…
Ầm…xoảng…