Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 42
– Thật đáng tiếc! – Cho gói thuốc vào túi, anh ta bắt đầu giới thiệu. – Tôi là Tony Hải…
Anh ta là người lai. Bây giờ Hữu Bằng mới để ý đến chiếc mũi cao, đôi mắt xanh và mái tóc hoe hoe không thuần Việt Nam.
– Giám đốc nghiên cứu sinh học, tôi đến đây để mời anh cùng cộng tác.
Viện nghiên cứu sinh học! Hữu Bằng có nghe danh. Đây là một viện nghiên cứu của người nước ngoài. Có không ít lời đồn đại về nơi này. Tất cả các nhà khoa học chân chính đều không có cảm tình với nó. Nhưng… vì sao… Hữu Bằng chưa biết rõ.
– Cảm ơn ông đã có lời mời! – Mỉm cười nhã nhặn, Hữu Bằng tìm lời từ chối. – Cách đây một tiếng tôi đã nhận lời mời vào làm cộng sự trong viện hàn lâm.
– Cộng sự với viện hàn lâm ư? – Tony Hải bỗng bật cười lớn. – Anh hãy mau rút lại quyết định của mình. Đó là một quyết định sai lầm đấy.
– Sai lầm ư? – Đôi lông mày Hữu Bằng chau lại. – Vì sao thế?
– Vì.. đó không phải là nơi mà anh có thể phát huy hết năng lực của mình. – Tony Hải nghiêm nét mặt.
– Viện hàn lâm chỉ là một nơi cho các lão già cổ lỗ sĩ nghiên cứu những thứ chán phèo vô dụng thôi.
– Những giáo sư già giàu kinh nghiệm không phải là những người già cổ lỗ sĩ. – Hữu Bằng cảm thấy bất bình trước cách ăn nói của Tony Hải. – Và những công trình nghiên cứu của họ không phải là những thứ chán phèo, vô dụng. Nó thật sự hữu ích cho cuộc sống.
– Có thể! – Tony Hải không nao núng. – Nó hữu ích cho cuộc sống nhưng không hữu ích cho bản thân anh. Với tiền lương một triệu đồng một tháng thì liệu đến bao giờ anh mới có thể tròn tâm nguyện của mình.
– Anh nói gì? – Hữu Bằng giật thót người. Trân trối nhìn gã đàn ông ngồi trước mặt, anh không biết gã là ai, sao có thể hiểu được tâm sự của anh như thế.
– Phải… tâm nguyện của bố anh. – Tony Hải lại mỉm cười một nụ cười thấu hiểu. – Sẽ nhanh chóng được thực hiện nếu như anh chấp nhận lời mời cộng tác với viện nghiên cứu anh học của tôi. Với mức lương khởi đầu mười triệu đồng một tháng… anh có cảm thấy mình cần suy nghĩ lại cái quyết định trước đây cửa mình không?
– Mười triệu đồng một tháng ư? – Tai Hữu Bằng như ù đi trước sức hấp dẫn của đồng lương vượt quá sức tưởng tượng.
– Đúng vậy! – Gật đầu, Tony Hải đưa ra một miếng mồi câu nữa. – Và số tiền đó còn tăng đến mức bất ngờ nếu anh có khả năng tốt. Ngoài ra, anh sẽ còn được làm việc trong một môi trường hiện đại và đầy đủ phương tiện. Công trình nghiên cứu gen… đề tài anh yêu thích được chúng tôi quan tâm hàng đầu. Anh đồng ý cộng tác với chúng tôi chứ?
Những ý nghĩ quay cuồng làm rối tung đầu óc Hữu Bằng. Cơ hội trước mắt quá lớn lao. Liệu anh có nên từ chối viện hàn lâm… niềm mơ ước một đời hay cái viện nghiên cứu sinh học gì đó… với tâm nguyện báo đền cha mẹ.
– Đừng đắn đo suy nghĩ nữa, chứng bệnh ung thư phổi của ba anh không chờ đợi được lâu đâu.
– Anh nói gì? – Hữu Bàng ngẩng nhanh đầu dậy. – Ba tôi bị ung thư phổi à? Sao ông không nói gì cho tôi biết?
– Ông già giấu anh thôi. – Rút từ trong cặp ra một xấp hồ sơ được photo, Tony Hải ném mạnh xuống bàn, trước mặt Hữu Bằng. – Là bác sĩ, anh hẳn biết đọc các xét nghiệm.
Cầm lấy tờ xét nghiệm, mắt Hữu Bằng vụt tối sầm đi!
Đúng là kết quả xét nghiệm của ba rồi, ông đã bị ung thư phổi từ lâu lắm. Vậy mà… vẫn âm thầm một mình cam chịu, giấu vợ giấu con.
– Tôi chỉ nói vậy thôi, còn quyết định vẫn là của anh. Có đúng không? – Tony Hải vụt đứng lên khỏi ghế. – Hãy suy nghĩ kỹ rồi quyết định cũng chưa muộn. Danh thiếp của tôi đây, chào anh.
Với tâm trạng một kẻ nắm chắc trong tay phần thắng, Tony Hải ngạo nghễ bước đi, bỏ mặc Hữu Bằng với tờ xét nghiệm trên tay. Giữa ơn nghĩa sinh thành và danh tiếng của bản thân mình, anh biết mình chỉ được quyền chọn một.