Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 39
Vừa nhìn thấy Nguyệt Cầm nửa người nửa ma, đầu lông lá, sắc mặt ông tái nhợt đi. Không nói một lời, giằng lấy Nguyệt Cầm khỏi tay Kỳ Phương, ông bế vội cô vào phòng làm việc.
– Cô ấy đang cùng tôi đi dạo… không hiểu sao…
Bước theo ông, Kỳ Phương vụng về giải thích. Anh không biết mình đáng khen hai đáng trách thước khám phá khủng khiếp này.
Không để ý đến Kỳ Phương, nét mặt ông đầy căng thẳng, hơi thở của Nguyệt Cầm đã yếu lắm rồi. Số lượng hồng cầu trong cô thiếu hụt đến mức không đủ vận chuyển ôxy cho cô nữa.
– Máu! Ông nhìn quanh phòng rồi thở dài tuyệt vọng. Tất cả số máu tìm được đã truyền hết cho bệnh nhân. Chỉ còn một cách duy nhất nũa thôi. Quay sang nhìn Kỳ phương một cái, ông quyết định.
– Kỳ Phương, cậu lập tức lấy giùm tôi một đơn vị máu.
– Vâng… – Cầm lấy ống kim, chợt nhớ ông vừa mới cho máu xong, Kỳ Phương dừng tay lại.
– Không được. Ông vừa lấy một lần, nếu lấy nữa, e nguy đến tính mạng.
– Nhưng… Nguyệt Cầm không thể chết! Cậu lập tức làm theo lời của tôi đi. – Giọng ông vẫn lạnh lùng ra lệnh.
– Không. – Kỳ Phương vẫn cương quyết lắc đầu. – Dù không biết chuyện gì nhưng tôi biết bác sĩ không thể chết vào giờ phút quan trọng này. Nếu cần máu để cứu Nguyệt Cầm, ông hãy lấy máu của tôi.
– Nhưng cậu có khác gì tôi đâu, cũng mới vừa cho máu. – Ông thở dài buồn bã. Lời Kỳ Phương nói đúng. Ông không thể chết, không thể bỏ dở công việc của ông lúc này. Càng không thể lặng yên bó tay nhìn Nguyệt Cầm đi vào cõi chết.
– Tôi sẽ đi tìm người hiến máu. – Kỳ Phương bỗng nảy ra một ý.
Ông chậm rãi lắc đầu:
– Không kịp đâu… nếu không có máu, Nguyệt Cầm sẽ chết trong vòng ba phút nữa.
Lời từ miệng ông nói ra, Kỳ Phương không có lý do gì để nghi ngờ. Lặng lẽ quay người lại, nhìn Nguyệt Cầm thiêm thiếp giữa cơn mê, lòng anh như thắt lại. Dù bây giờ… đã biết cô chính là con ma mà mình từng quyết tâm tiêu diệt, Kỳ Phương vẫn không đành lòng nhìn cô đi vào cái chết. Bên tai, tiếng ông khóc nấc lên đau khổ:
– Là tại tôi, tất cả là tại tôi… tạt sao ông trời lại bắt Nguyệt Cầm phải chịu. Nó ngây thơ, vô tội chẳng biết gì…
– Bác sĩ… những ống máu kia…
Chợt nhìn thấy những ống nghiệm chứa đầy máu đỏ trên bên làm việc, Kỳ Phương kêu lên mừng rỡ:
– Ông có thể lấy máu đó truyền tạm cho Nguyệt Cầm không?
– Hả? – Ông ngẩng ngay đầu dậy, ngập ngừng. Những ống máu này… không phải của Nguyệt Cầm. Ông vừa lấy từ người của những bệnh nhân để phân tích. Nó hãy còn mới lắm chưa kịp đông đặc lại. Liệu… có dùng được không…?
– Được hay không thì… ông cũng phải thử thôi. May ra… tâm trí như bừng sáng, ông quay bảo Kỳ Phương:
– Cậu mau bơm hết những ống máu vào kim tiêm cho tôi.
Ông định truyền máu trực tiếp cho Nguyệt Cầm bằng kim ư? – Kỳ Phương e dè trước cách truyền máu quá mạo hiểm của ông.
– Không còn thời gian nữa, đành phải liều thôi. – Vừa nói, ông vừa cầm phập ống tiêm vào tay Nguyệt Cầm.