Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 34
Làm người như Nguyệt Cầm không phải là đáng thương, tội nghiệp lắm sao? Như một con ếch tối ngày nằm dưới đáy giếng sâu, suýt đời cứ ngỡ trời chỉ lớn bằng cái vung trên đỉnh đầu mình. Cô nào biết, bên ngoài cái giếng, cuộc đời còn bao điều tươi đẹp, bao nhiêu việc phải làm. Sinh trưởng ở nơi này mười tám năm rồi, vậy mà… cô không hề biết làng quê mình có một cánh đồng đẹp dường này. Nếu anh không đến đây có lẽ đến hết cuộc đời mình cô bé cũng yên lòng sống mãi trong cái biệt thự, ngắm bầu trời qua song cửa sắt không khác một kẻ tù nhân. Tự nhiên Kỳ Phương bỗng muốn có một ngày, mình đưa được Nguyệt Cầm về thành phố. Cho cô được nhìn những công trình của nền văn minh hiện đại. Để cô được biết thế nào là tiện nghi, là cuộc sống của một người dân thành thị. Anh muốn mời cô ngồi vào chiếc Nissan của mình. Chở cô đi dạo khắp nơi rồi mời cô một lần thưởng thức món kem ngon tuyệt. Hẳn là cô sẽ giật mình trước vị lạnh của kem, và cũng sẽ rất thú vị trước sự thơm ngon của nó. Anh sẽ mời cô đi xem ca nhạc, mời cô đi xem phim. Hẳn cô sẽ chết khiếp, sẽ khóc hết nước mắt trước số phận của những nhân nhân vật, cô không bao giờ tin là chúng được tạo thành từ sự tưởng tượng của những nhà văn giống như anh.
– Kỳ Phương… anh làm gì mà cứ tủm tỉm cười một mình hoài vậy hả? – Giọng Nguyệt Cầm, chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Kỳ Phương, anh nhìn chăm chú cô:
– Anh đang cố tưởng tượng xem, trông chiếc đầm của em sẽ đẹp thế nào.
– Áo đầm ư? – Nguyệt Cầm cúi nhìn bộ đồ lụa trắng của mình. – Nó như thế nào hả anh?
– Ừ thì… như vầy nè! – Nhặt một hòn đá, Kỳ Phương vẽ xuống mặt đường một cô gái mặc áo đầm thật đẹp.
Nguyệt Cầm chăm chú nhìn giây phút rồi chợt hỏi:
– Sao anh không cho cô gái ấy mặc quần?
– Hở? – Bị hỏi bất ngờ, Kỳ Phương sững người ra, không biết trả lời sao. – À, ờ… tại trang phục này như thế… người ta không cần phải mặc quần dài. Chỉ cần…. một cái quần nhỏ bên trong.
– Trời… như vậy là kỳ cục lắm, em hổng chịu mặc đâu. – Đôi má chợt đỏ bừng, Nguyệt Cầm quay mặt đi, xấu hổ.
– Chẳng có gì phải xấu hổ đâu. – Tay Kỳ Phương se se ngọn cỏ. – Các cô gái thành thị văn mặc như thế đi ngoài phố. Nguyệt Cầm, nếu anh mời em về thành phố chơi, em có thích không?
– Không! – Nguyệt Cầm đáp không cần suy nghĩ.
Kỳ Phương chưng hửng:
– Vì sao?
– Vì nơi ấy… có bạn gái của anh. – Nguyệt Cầm phụng phịu. – Em không thích.
– Bạn gái ư? – Kỳ Phương chợt mỉm cười. – Anh không có bạn gái. Mà dù có cũng chẳng sao. Cô ấy sẽ thích em. Em dễ thương lắm mà.
– Nhưng em không thích chị ta. – Nguyệt Cầm giận dỗi.
Kỳ Phương cảm thấy ngẩn ngơ. Lẽ nào Thu Lan nói đúng, Nguyệt Cầm đã yêu mình? Nếu quả như vậy thì sao? Kỳ Phương bâng khuâng thầm hỏi. Anh có nên đáp lại tình cảm của Nguyệt Cầm không? Hai tháng trời gần gũi, anh thấy Nguyệt Cầm thật đáng thương biết bao. Rất muốn làm một điều gì đó cho cô, nhưng… tất cả chỉ là tình cảm của một người anh dành cho em gái nhỏ. Nguyệt Cầm ngây thơ, non nớt chuyện đời… liệu cô có chịu nổi cú sốc này?
– Anh giận vì em bảo không thích bạn gái của anh hả? – Giọng Nguyệt Cầm run rẩy. – Xin lỗi anh, tại em lỡ lời thôi.
– Không đâu. – Kỳ Phương nhóng mắt cười nhẹ. – Không có. Thôi anh em mình chơi thả diều tiếp tục đi. Em có thích không? Để anh dạy cho em nhé.
– Dạ… – Nguyệt Cầm vui vẻ cầm lấy con điều. Theo hướng dẫn của Kỳ Phương, không bao lâu cô có thể tự mình điều khiển con diều bay tít lên cao. Vui thích quá, cô bật lên cười khanh khách…
– Ái… ơi…
Đang hướng mắt lên trời nhìn theo con diều, Nguyệt Cầm bỗng khuỵ chân té ngã, cuộn chỉ rơi khỏi tay lăn lông lốc trên mặt đất. Kỳ Phương chạy vội đến đỡ cô đứng dậy, bất chợt kêu to hốt hoảng:
– Nguyệt Cầm em sao vậy?
– Em… em khó thở quá… – Sắc mặt bỗng đỏ bừng. Nguyệt Cầm đưa tay ôm ngực, hơi thở gấp gáp.
– Chắc là cảm nắng rồi!
Kỳ Phương vội vã bế Nguyệt Cầm đến một bóng cây. Sẵn chai dầu trong túi, anh thoa lên thái dương của cô và lo lắng hỏi:
– Em sao rồi? Có đỡ chút nào không?
Chiếc đầu khẽ lắc, mi mắt khép lại, Nguyệt Cầm như bị mê đi. Hơi thở đuối dần, những đốm đỏ lan dần trên làn da trắng ngần của cô.
Làm sao bây giờ? Kỳ Phương quýnh quáng. Biết không thể chần chờ, anh cúi xuống bế bổng cô lên cắm đầu chạy. Nguyệt Cầm, em đừng làm sao nhé. Không thì… anh sẽ ân hận lắm đấy. Tự dưng… sao lại trở bệnh như thế này. Trời ơi khổ!