Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 33
– Ồ, Nguyệt Cầm, em đã làm được rồi… thật tuyệt vời.
– Em không xuống được… – Bên ngoài mặt thành, cửa trơn tuột không có những thanh sắt ngang để leo xuống. Nguyệt Cầm kêu to sợ hãi.
– Đừng hốt hoảng. – Nheo một con mắt lại, Kỳ Phương khom lưng xuống trước mặt cô. – Em hãy bước xuống lưng anh mà xuống.
Nguyệt Cầm kêu to hốt hoảng:
– Bước xuống lưng anh mà xuống ư? Em không dám đâu, sợ làm đau anh lắm.
– Không đau đâu. – Kỳ Phường quay đầu lại. – Em cứ xuống đi, nhanh lên, kẻo ba em ra trông thấy bây giờ.
Nghe nhắc đến ba, Nguyệt Cầm thôi không đùn đẩy nữa. Rụt rè… đặt chân xuống lưng Kỳ Phương, cô nhắm mắt buông mình ào xuống. Đau một chút thôi… Nguyệt Cầm nghĩ thầm như vậy.
Nhưng…chẳng có cảm giác đau chút nào, chỉ có cảm giác bồng bềnh trong vòng tay nồng ấm. Lạ lùng, Nguyệt Cầm mở to đôi mắt… kinh hoàng nhận ra… Kỳ Phương đã bế bổng mình, gọn như một con mèo.
Ôi!… Cánh tay của anh thật là rắn chắc, bờ ngực anh thật là vững chãi. Một cái gì như một luồng điện từ anh chạy rần khắp người cô. Đê mê, ngây ngất quá! Nguyệt Cầm chỉ muốn úp gương mặt mình vào vai anh, buông mình vào cái cảm giác lạ lùng cứ tuôn tràn như suối.
– Em làm được rồi… anh nói có sai đâu.
Không hiểu được tâm ý của Nguyệt Cầm, Kỳ Phương vui vẻ thả cô xuống đất.
– Vâng… – Xấu hổ với ý định của mình. Nguyệt Cầm cúi đầu ửng hồng hai má.
Kỳ Phương nắm lấy tay cô:
– Đi nào.
– Đi đâu? Nguyệt Cầm ngây thơ.
Kỳ Phương nhẹ đặt một ngón tay xuống môi cô:
– Đến nơi khắc biết thôi. Bây giờ… em cứ nhắm đôi mắt lại và chạy theo anh.
– Vâng!
Ngoan ngoãn, Nguyệt Cầm nhắm ngay đôi mắt lai.Cô không cần biết Kỳ Phương sẽ dắt mình đến nơi nào. Cô chỉ cần được ở bên anh, nhìn anh cười, nghe anh nói là đủ lắm rồi. Làn gió trên cao như cũng vui cùng cô, hét phần phật bên tai cô mát rượi, lại chui vào mái tóc của cô làm xổ tung ra bay lượn trong gió.
– Tới rồi đây! – Kỳ Phương chợt dừng chân đột ngột. – Em mở mắt ra đi.
Nghe lời anh, Nguyệt Cầm từ từ mở to đôi mắt, bỗng kêu lên một tiếng thích thú:
– Trời ơi! Đẹp quá!
Rồi như không kiềm chế nổi lòng mình, cô tung chân chạy đi ngay, miệng cười vui như trẻ con.
Tựa lưng vào một thân cây lớn bên đường, Kỳ Phương thích thú nhìn Nguyệt Cầm tung tăng bên thảm lúa. Cô đang rất ngạc nhiên, Kỳ Phương mỉm cười nhớ lại cảm giác của mình lần đầu phát hiện ra điều bất ngờ thú vị này.
Đi nhiều nơi, nhiều chốn, từng tham quan nhiều thắng cảnh, nhưng quả thật lần đầu tiên Kỳ Phương mới nhìn thấy một cánh đồng rộng dường kia, đẹp dường kia.
Hơn cả kiệt tác của một thi nhân, đồng lúa trước mặt anh thải dài vô tận vàng rực một màu lúa chín. Nó như không có điểm dừng, chỉ có một đường tiếp giáp với chân trời xa khuất tầm nhìn. Không gian trước mắt, chỉ có hai màu vàng và xanh hoà trộn vào nhau. Thỉnh thoảng điểm một vài cánh cò trắng bay lên. Đẹp yên bình, thanh thoát đến lạ.
– Kỳ Phương ơi… em chưa bao giờ được thấy một cánh đồng lúa to đến như vậy. – Nguyệt Cầm đã trở về, trên tay cô là chùm bông lúa chín. – Cảnh vật ở đây đẹp tuyệt luôn, ôi… gió mới mát làm sao!
– Chờ anh một chút. Còn điều thú vị nữa đây. – Mỉm cười, Kỳ Phương hất tung con diều vào ngọn gió đồng đưa đến. Ngọn gió bốc lên, trong chớp mắt đã nâng con diều bay cao trên bầu trời xanh thẳm.
– Ôi, con diều đuôi đã bay được rồi kìa… – Nguyệt Cầm vỗ tay mừng rỡ. Kỳ Phương,.. anh thật là giỏi quá.
– Nó không phải là con diều đuôi đâu. – Ngồi xuống một cái rễ cây cạnh Nguyệt Cầm, Kỳ Phương vui vẻ bảo.
– Nó là con diều.
– Con diều ư? – Vẫn ngước cao đôi mắt lên bầu trời,
Nguyệt Cầm lặp lai Giời anh. Vậy…con diều đẹp quá. Bay cao ghê… chắc phải tốn nhiều pin lắm.