Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 28
Kỳ Phương ngồi xuống ghế.
– Đêm nay con ma không xuất hiện. Bác sĩ, ông nghĩ sao về vấn đề này?
– Xin lỗi. – Ông không ngồi xuống ghế. – Tôi cảm thấy mệt mỏi quá… không thể bàn luận cùng cậu được.
Nói rồi, ông bước vội vào phòng, sập nhanh cửa lại. Kỳ Phương nhìn theo ngơ ngác. Bảo mệt mỏi, sao ông không vào phòng ngủ mà lại vào phòng làm việc nhỉ?
° ° °
Mới sáng, vừa mở mắt ra đã nghe tiếng Nguyệt Cầm khóc lớn ngoài sân, Kỳ Phương hốt hoảng ngồi bật dậy ngay. Chẳng kịp đánh răng, rửa mặt, anh chạy vội xuống hoa viên, lạ lẫm nhìn Nguyệt Cầm ôm con chó nhỏ trong lòng khóc nghẹn ngào.
– Nguyệt Cầm… có chuyện gì? – Con mắt còn bị chói nên Kỳ Phương không nhận ra con Lucky đã chết – Con chó… nó cắn em à?
– Thà nó cắn em còn hơn – Nguyệt Cầm nói trong tiếng nấc. – Bây giờ nó đã không còn cắn em được nữa rồi.
– Vì sao thế – Ngồi xuống cạnh bên cô, Kỳ Phương không hiểu gì cả.
Nguyệt Cầm đưa con chó ra trước mặt anh và khóc:
– Anh xem đi, con chó của em đã chết rồi!
– Hả – Kỳ Phương té ngồi xuống cỏ. Đôi mắt mở tròn.
Bây giờ anh mới nhận ra thân thể con chó cứng đơ. Chứng tỏ… nó đã chết lâu rồi. – Sao lại chết? Mới hồi hôm này… anh hãy còn thấy nó tung tăng chạy theo em mà…
– Em cũng không biết nữa. – Nguyệt Cầm áp đôi má mình lên lớp lông mịn của con chó nhỏ. – Sáng này, bước ra cửa em đã thấy nó nằm chết dưới khóm hoa rồi. Em liền ẵm nó đến gặp ba để ông ấy cứu nó. Nhưng sau khi khám cho nó xong, ba em bảo không cứu nó được. Lucky đã bị con ma hút hết máu rồi!
– Hả? – Kỳ Phương kêu lên sửng sốt. Gỡ con chó ra khỏi tay Nguyệt Cầm, anh lật nhanh mớ lông trên cổ nó.
Quả thật… có hai dấu răng cắm vào sâu hoắm. Thương con chó đẹp, anh lẩm bẩm tự trách mình. – Thật tệ! Lo bao nhiêu việc, cuối cùng lại bỏ quên con chó ngoài sân.
– Không có bỏ quên nó ngoài sân đâu. – Nguyệt Cầm ngước mắt nhìn anh cãi lại. – Hôm qua, lúc ba và anh đi rồi, nhìn qua ổ khoá, em còn thấy nó trong nhà. Nó còn khều cánh cửa đòi em mở cho nó vào nữa. Nhưng cửa bị khoá rồi, em không cho nó vào được.
– Nếu vậy thì… sao sáng nay em lại thấy nó chết ngoài sân? Kỳ lạ thật. – Đôi mày Kỳ Phương chau lại.
– Không có gì là lạ cả. – Giọng bác sĩ chợt vang sau lưng. Kỳ Phương và Nguyệt Cầm đồng giật mình quay lại.
Ông nói tiếp bằng cái giọng trầm trầm. – Hẳn là nó đã lén chạy ra ngoài lúc ta mở cửa trở về.
Câu giải thích nghe hợp lý, Kỳ Phương gật đầu lẩm bẩm:
– Chắc là thế. Tội nghiệp con chó quá.
– Cũng tại ba đó – Nguyệt Cầm lại oà lên khóc. – Sao ba hổng kêu nó vào nhà chứ để con ma hút máu nó rồi… Hổng biết đâu, con bắt đền ba.
– Nín đi con. – Ngồi xuống cạnh bên Nguyệt Cầm, ông nhẹ vuốt đầu con âu yếm. Ba sẽ tìm mua cho con một con chó khác, đẹp hơn.
– Con không muốn con chó khác, con chỉ muốn Lucky, con thương nó lắm. Nép đầu và ngực cha, Nguyệt Cầm nức nở.
Ông rưng rưng đôi mắt sâu hoắm vì mất ngủ:
– Ba cũng thương nó lắm. Nhưng biết làm sao. Đừng buồn nữa con à, Lucky không chết oan đâu… nó chết để cứu một mạng người đó con.
– Phải rồi. – Kỳ Phương gật đầu nói chen vào. – Em cũng đừng buồn nữa, đừng trách ba nữa. Bác sĩ có muốn vậy đâu. Hãy tránh ra, để bác sĩ còn đi làm kẻo trễ quá rồi…
– Hôm nay tôi không đến bệnh viện. – Nhưng ông đã lắc đầu cắt ngang câu nói của Kỳ Phương.
Nguyệt Cầm ngẩng đầu lên ngơ ngác:
– Sao ba không đến bệnh viện? Hôm nay… sẽ có nhiều bệnh nhân lắm. Ba quên những người bị ma hút máu rồi ư?
– Ba không quên con à! Đôi mắt cụp xuống, ông nén tiếng thở dài. Nhưng ba còn có việc quan trọng phải làm hơn.
– Việc gì vậy ba? Nguyệt Cầm tò mò.
Ông nựng khẽ con trước khi đứng dậy.
– Đừng hỏi. Bây giờ ba vào phòng làm việc đây. Nếu qua giờ cơm mà chưa thấy ba ra, con cũng đừng sợ, đừng làm phiền ba nhé! Ba cần phải tập trung cao độ.
– Dạ. – Nguyệt Cầm gật đầu ngoan ngoãn.
Kỳ Phương nghe hiếu kỳ trước thái độ của ông. Anh không hỏi, vì biết chắc ông sẽ chẳng bao giờ trả lời đâu. Tốt nhất là im lặng, âm thầm tự điều tra.
Nguyệt Cầm lại thút thít khóc bên tai khiến Kỳ Phương quay đầu lại. Anh nhẹ lau cho cô dòng lệ tuôn tràn trên má, rồi cất giọng khẽ khàng:
– Đừng khóc nữa Nguyệt Cầm. Bây giờ chúng ta cùng đi chôn Lucky.
– Chôn Lucky à? Không đâu. – Nguyệt Cầm lắc đầu. – Em hổng chịu đâu… Em chỉ muốn ôm nó trong lòng như thế này thôi.
– Không được. – Kỳ Phương dịu dàng. Như vậy sẽ mất vệ sinh lắm. Hãy nghe lời anh đem chôn nó. Em biết không, rồi chúng ta sẽ xây cho nó một ngôi mồ thật đẹp.