Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 25
– Không được đâu… – Thu Lan vội lắc đầu nguây nguẩy. – Ba tớ đêm nay không được khoẻ, tớ phải về… Thôi, mọi người đã đi hết rồi, chào cậu.
Nói xong, Thu Lan nhanh chân theo mọi người ra hết bên ngoài, Nguyệt Cầm buồn bã bước ra mở cửa.
Nhưng… bác sĩ Tùng đã đưa tay ngăn lại.
– Con hãy vào phòng của mình, ở ngoài này… ba không an tâm lắm.
Đã bị bắt ở nhà, nên dù bị nhốt trong phòng hay trong nhà cũng vậy thôi. Nguyệt Cầm không buồn cãi, ngoan ngoãn theo cha trở về phòng, rút kinh nghiệm của lần trước. Ông đích thân khoá cửa sổ, bấm chốt ngoài rồi cẩn thận cầm theo xâu chìa khoá.
– Lên giường ngủ một giấc đi con.
Trìu mến bảo con một câu, ông bước ra ngoài, cánh cửa lớn đóng sập sau lưng. Con ma sẽ không vào được, ông cảm thấy an tâm khi nhìn vào cánh cửa chắc chắn được cài hai lần khoá.
° ° °
Bác sĩ, sao ông có vẻ bồn chồn, lo lắng vậy? – Thấy ông Tùng cứ nhấp nhỏm không yên trên ghế, Kỳ Phương quay sang trấn an ông. – Không sao đâu, mọi việc đã chuẩn bị chu tất lắm, con ma nhất định sẽ sập bẫy thổi.
– Ta không lo lắng chuyện con ma. – Đưa mắt nhìn các tráng đinh một lượt, ông thở hắt ra một hơi dài. – Ta chỉ không an tâm cho Nguyệt Cầm thôi. Bỏ nó ở nhà một mình như vậy liệu có ổn không?
– Ổn mà… – Kỳ Phương nắm lấy tay ông. – Cửa đã được khoá chắc chắn. Con ma không vào được đâu.
– Nhưng không hiểu sao lòng ta lại cứ bất an. – Bỗng đứng dậy, ông quyết định nhanh. – Ta muốn về xem một chút rồi trở lại ngay.
– Bây giờ ư? – Kỳ Phương nhìn đồng hồ rồi lắc đầu lo lắng. – Không được đâu. Chỉ còn không đầy ba phút nữa con ma đã xuất hiện rồi. Bác sĩ ra đường lúc này nguy hiểm lắm.
– Nhưng ở nơi này ta không an lòng được. – Đưa tay nhặt một con dao to bản trong đống vũ khí lên, ông cương quyết. – Ta phải về với Nguyệt Cầm, không sao đâu.
– Vậy…. tôi về với ông. – Kỳ Phương cũng đứng lên.
– Nếu cậu cũng theo tôi thì ai chỉ đạo mọi người ở đây? – Ông xua tay. – Lỡ con ma xuất hiện thì sao? Tôi tự biết lo cho mình mà.
Kỳ Phương vẫn không an tâm, anh kêu một tráng đinh tới gần:
– Cậu cùng về với bác sĩ.
– Tôi ư…? – Người tráng đinh khẽ rùng vai, lo ngại. – Con ma sắp ra rồi đó.
– Đừng ầm ĩ, đừng làm lớn chuyện. – Ông đặt tay xuống vai Kỳ Phương dứt khoát. – Tôi đi đây.
– Bác sĩ cẩn thận. – Kỳ Phương dặn với theo rồi như chợt nhớ, anh trao cho ông ngọn đèn flash. – Con ma dường như rất sợ ánh sáng loé này. Bác sĩ cầm theo, lỡ gặp nó còn có thể vùng ra mà chạy.
– Cảm ơn cậu. – Nhận ngọn đèn, ông Tùng gật đầu chào rơi băng nhanh ra cửa hậu, chạy tắt theo con đường đồng, ông trở về nhà gần hơn.
Nhìn theo bóng ông chập chờn mất dần trong màn đêm, lòng Kỳ Phương bỗng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Nửa nghi ngờ, nửa như thông cảm. Vị bác sĩ này thật khó mà đoán được. Nhiều bí ẩn, nhưng cũng hiền lành, đôn hậu lắm. Anh không biết mình đúng hay sai khi nghe theo lời ông như vậy. Hôm đó… sau một lúc đắn đo, anh quyết định gọi điện về toà soạn, bảo Khải Văn ngừng phát hành số báo còn lại, cũng như lập tức thu hồi số báo đã bán ra.
– Tại sao? – Giọng Khải Văn đầy kinh ngạc. – Cậu có biết tấm ảnh đó đã ảnh hưởng thế nào không? Số lượng báo bán tăng gấp ba lần so với bình thường đó. Thu về… e thiệt hại nặng nề lắm.
– Không sao đâu. – Kỳ Phương nói đúng theo ý của ông. – Cậu cứ thu hồi về và huỷ bỏ số báo đó đi… bao nhiêu tổn thất, tôi sẽ đền cho toà soạn.
– Nhưng tại sao? – Khải Văn vẫn hoang mang.