Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 24
Chà! Ý kiến thật tuyệt vời. Nguyệt Cầm nghe mê quá, cô muốn tung cửa chạy ra tham gia với mọi người, nhưng lại sợ. Ngoài đó đông người quá, lại toàn đàn ông, con trai… cô không dám.
– Hình nhân xong rồi à? Ồ! Thật đẹp, hệt như người thật. Ai mà làm đẹp thế?
Tiếng người ta xôn xao ngoài cửa, Nguyệt Cầm lại nghe lòng dạ cồn cào. Cô tò mò quá. Muốn được nhìn thấy hình nhân ngay lập tức.
– Dạ… con may đó. Bác thấy con cho nó mặc quần áo của con như vậy có được không?
Giọng Thu Lan, mắt Nguyệt Cầm sáng bừng lên mừng rỡ, vội hé cửa ra, cô vẫy tay khẽ gọt rối rít:
– Ê, Thu Lan, vào đây… vào đây…
Nhưng… thật đáng giận, nhỏ Thu Lan quá ham vui. Nó chỉ đưa tay chào trả cô một cái rồi tiếp tục cùng mọi người bàn luận. Cái giọng oang oang, nó làm như mình là nhân vật chính không bằng. Tức quá, Nguyệt Cầm nhăn mặt với nhỏ Lan, không ngờ bị Kỳ Phương nhìn thấy.
– Ra đây với mọi người nào. Em làm gì cứ trốn kín trong phòng thế? Đừng sợ hãi, đến khuya con ma mới xuất hiện mà.
– Sợ? – Nguyệt Cầm hơi tự ái. Cô mà sợ con ma sao? Cô chỉ sợ đám đông mọi người thôi. Nhưng… giờ đây chẳng ai thèm nhận ra điều ấy, ức lòng quá, cô bước hẳn ra phòng khách. Bây giờ nhỏ Lan mới chạy đến bên cô tíu tít:
– Đẹp không. Hình nhân này do tao tự tay may đấy.
Vẫn còn giận chuyện lúc nãy, Nguyệt Cầm quay người đi không đáp. Kỳ Phương vô tình nói xen vào:
– Thu Lan quả thật khéo tay. May hình nhân y như thật.
– Xì! – Tự nhiên nghe ganh với lời khen của Kỳ Phương, Nguyệt Cầm quay người sang hờn dỗi.
– Em biết lắm mà, anh bây giờ lúc nào cũng Thu Lan. Cho em ra rìa rồi có phải không?
– Không có… không có đâu… – Nhìn đôi mắt hoe đỏ, biết cô sắp khóc đến nơi, Kỳ Phương nói vội. – Em làm sao ra rìa được.
– Vậy… – Cô níu lấy tay Kỳ Phương, vòi vĩnh. Đêm nay anh cho em theo anh rình bắt con ma nhé?
Câu nói vô tình lọt vào tai bác sĩ Tùng đứng gần đó. Ông lập tức quay người lại, nghiêm nét mặt:
– Tuyệt đối không. Đêm nay con phải ở trong nhà.
– Không… con không chịu ở trong nhà đâu. Nguyệt Cầm ngúng nguẩy. -Con phải theo ba và anh Kỳ Phương đi bắt con ma.
– Đừng như thế. – Kỳ Phương dỗ dành. – Nguy hiểm lắm. Để xong chuyện rồi… anh sẽ kể cho em nghe.
– Anh cho Thu Lan cùng đi với anh à? – Nguyệt Cầm phụng phịu.
Kỳ Phương bật cười bẹo má cô.
– Không… cả Thu Lan cũng phải ở kín trong nhà. Đêm nay gần khu vực con ma xuất hiện chỉ có anh và ba em, và các tráng đinh lực lưỡng thôi.
– Anh không nói gạt em à? – Nguyệt Cầm vẫn chưa hài lòng lắm. Cô nói trong tức tối. – Xong chuyện phải kể cho em nghe, không được giấu chút nào.
– Ừ… anh hứa! – Kỳ Phương gật đầu.
Thu Lan ganh tị xen vào:
– Nguyệt Cầm dạo này nhõng nhẽo anh Kỳ Phương quá. Đâu còn biết đến nhỏ bạn thân này.
– Hồi nào đâu! Mày đừng nói bậy. – Thẹn quá, Nguyệt Cầm đấm mạnh tay vào vai Thu Lan khoả lấp. – Ai bảo cậu lúc nãy bỏ mặc tớ trước làm gì?
– Thôi, đừng nói dông dài nữa. Đến giờ rồi,chúng ta đi thôi Kỳ Phương! – Bác sĩ Tùng lên tiếng giục.
Kỳ Phương bế con hình nhân đứng dậy:
– Vâng. 0 Rồi quay sang Nguyệt Cầm, anh vui vẻ. – Thôi, anh đi nhé! Cả Thu Lan cũng mau về nhà cài kín cửa lại đi, con ma sắp xuất hiện rồi đó.
Hiểu ngay cái đá mắt của anh mang ý nghĩa gì, Thu Lan vội đứng lên không quên từ tạ Nguyệt Cầm:
– Thôi, tớ về nhé. Bao giờ anh Kỳ Phương kể chuyện nhớ kêu tớ sang nghe với. Đừng ích kỷ nghe một mình đó.