Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 22
– Thế… những tấm ảnh này với anh không còn quan trọng nữa à? – Cất tất cả vào ngăn tủ kín, Nguyệt Cầm tò mò.
– À… ờ không cần nữa. Kỳ Phương nói dối cô. Thật ra… trong lúc Nguyệt Cầm không để ý, anh đã nhanh tay lấy được tấm phim trong bao ảnh. Có lẽ… không cần phải rửa đâu. Anh sẽ gởi thẳng tấm phim này về cho Khải Văn. Tự anh ta sẽ biết cách giải quyết.
– Xong rồi… chúng ta đi thôi.
Nguyệt Cầm lại lên tiếng nhắc. Kỳ Phương nhẹ gật đầu cùng lúc chuông cửa vang bên ngoài hiên. Bác sĩ Tùng vừa về đến nơi.
° ° °
-Kỳ Phương, anh làm sao hay vậy? Dạy em đi. Nhìn con cào cào được thắt bằng lá dừa trên tay Kỳ Phương, Nguyệt Cầm kêu to thích thú.
– Được rồi anh dạy cho. Nhặt một cọng lá lên, Kỳ Phương chậm chạp thực hiện từng động tác trước đôi mắt mở tròn kinh ngạc của Nguyệt Cầm. Gương mặt nghệch ra đầy ngưỡng mộ của cô gái ngây thơ trông đẹp lạ lùng, khiến anh chỉ muốn hôn nhanh lên đôi má hồng một cái.
– Rồi sao nữa hả anh? – Thấy Kỳ Phương dừng tay thắt lá, Nguyệt Cầm nôn nóng giục.
Giật mình với cảm giác một tên trộm bị bắt quả tang, Kỳ Phương xấu hổ đan nhanh. Có lần những cảm xúc dâng tràn trong suy nghĩ.
– Nguyệt Cầm ngây thơ quá! Non nớt chuyện đời lại chưa từng biết chuyện tình yêu là gì. Một gã sở khanh muốn lợi dụng cô không khó. Chỉ cần vờ vịt quan tâm ân cần một chút là có thể khiến cô trao hết trái tim mình cho gã đó. Nguyệt Cầm không biết nghi ngờ, càng không thể tin trên đôi môi đầy rẫy những lọc lừa, gian dối. Lúc nào cũng tin vào cái đẹp, cái dốt nhất của con
người như một thiên thần toàn bích. Thế gian này không còn người con gái thứ hai xinh đẹp và dịu dàng như cô đâu.
– Anh Phương ơi, để em làm thử anh xem có đúng không nhé!
Giọng Nguyệt Cầm thánh thót, Kỳ Phương dứt mình khỏi cơn suy tưởng, thích thú ngắm đôi tay trắng ngần của Nguyệt Cầm vụng về bên cọng lá dừa. Bác sĩ Tùng vẫn chưa phát hiện ra việc anh và Nguyệt Cầm lục lọi phòng làm việc của ông. Mỗi ngày đi làm về, gặp anh ông vẫn vui vẻ chuyện trò. Thậm chí còn gợi ý muốn gả Nguyệt Cầm cho anh nữa.
Chuyện này… chuyện này… mặt Kỳ Phương đỏ bừng ấp úng. Thật không diễm phúc nào bằng được làm chủ đoá hoa quý không nhiễm chút bụi trần kia. Nhưng… không hiểu sao Kỳ Phương cứ ngập ngừng. Thời gian quá ngắn để tình yêu chưa đến kịp hay… anh cảm thấy một gã phóng viên quá lăn lóc, từng trải như mình không xứng với cô? Kỳ Phương cũng không biết nữa…
Anh chỉ cảm thấy lời đề nghị của ông bác sĩ quá vội vàng, quá bất ngờ thôi.
– Anh Phương, anh nhìn em nè. Em làm có đúng không?
Nguyệt Cầm lại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh bằng một động tác rất dễ thương. Kỳ Phương cầm lấy con cào cào của cô rồi bật cười lớn:
– Trời ơi…! Cái này là sâu chứ cào cào châu chấu gì…
– Ư… hổng biết đâu! – Thẹn thùng vì bị chê, Nguyệt Cầm quay người hờn dỗi. – Tại anh không, ai biểu anh hổng dạy em làm chi. Ghét anh quá, em giận anh luôn…
– Thôi… thôi đừng giận, để anh đền cho em một con khác, đẹp hơn. – Kỳ Phương dỗ dành.
Nguyệt Cầm vẫn không quay lại.
– Không, em hổng thèm, em ra chơi với con Lan đây.
– Thì… em cứ đi đi… Thôi không năn nỉ nữa. – Kỳ Phương nghĩ ra một cách thuyết phục khác… Anh sẽ không kể chuyện con ma đó nữa đâu.
Quả nhiên, Nguyệt Cầm trở lại ngay. Trong tất cả các chuyện, cô quan tâm đến chuyện con ma nhiều nhất. Vì sao… Kỳ Phương không hiểu nổi.
– Anh kể đi… em không đi nữa đâu. Sao hả… anh đã phát hiện được gì?
Đưa một ngón tay lên, Kỳ Phương bí mật:
– Hai hôm nữa, con ma sẽ xuất hiện đấy.