Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 21
– Kỳ Phương, em có chìa khoá rồi đây. Anh mở cửa đi!
Nguyệt Cầm đã trở ra, trên tay là một xâu chìa khoá nhỏ. Kỳ Phương cầm lấy tra vội vào cánh cửa, Nguyệt Cầm tròn mắt nhìn, nói như khoe. – Xâu chìa khoá này ba em cất kỹ lắm. Ngoài em ra không ai biết nữa đâu. Ba còn dặn em không được vào phòng làm việc của ba phá lung tung nữa.
– Vậy thì… để tránh bị rầy, em đừng tiết lộ chuyện này nhé! – Mở tung được cánh cửa Kỳ Phương dặn khẽ Nguyệt Cầm.
Cô gật đầu, lòng cảm thấy bâng khuâng:
– Vâng… nhưng như vậy là nói dối. Ba bảo nói dối là không tốt đâu!
Mình đã làm đầu óc tinh khiết của Nguyệt Cầm nhuốm một chấm đen, Kỳ Phương thoáng hối hận về lời dặn vừa xong. Nhưng… biết làm sao? Anh không thể để bác sĩ Tùng biết mình đã lục lọi phòng làm việc của ông.
Anh vào đi! – Cánh cửa đã mở, thấy Kỳ Phương còn đứng đó tần ngần, Nguyệt Cầm lên tiếng giục. – Nhanh kẻo ba em về tới đó.
– À! – Như bừng tỉnh, Kỳ Phương mới bước vào rồi lại sững người ngơ ngác. Phòng làm việc ư? Thật là không tin nổi, Với tất cả trang thiết bị hiện đại tối tân này, cả một giáo sư tiến sĩ trường đại học còn chưa dám mơ rớ tới.
Thật là một bất ngờ thú vị. Dù không hiểu biết nhiều về y học, Kỳ Phương cũng nhanh chóng nhận ra những trang thiết bị này dùng để trang bị cho một công trình nghiên cứu có tính chất tầm cỡ.
Bước đến bên giá sách, Kỳ Phương lại một lần nữa ngỡ ngàng trước sự phong phú và giàu có về kiến thức của bác sĩ Thanh Tùng, ông là một người kỹ tính và rất yêu sách. Những quyển sách của ông tất cả đều được đóng bìa cứng, mạ chữ vàng trông rất đẹp, rất có giá trị.
– Anh biết không. – Nguyệt Cầm bước đến, cầm một quyển sách lên, nói với vẻ tự hào. Ba của em là tác giả của một trong những quyển sách đẹp này đấy.
– Thật ư, Kỳ Phương cầm lấy quyển sách trên tay Nguyệt Cầm đọc. – Gen cấu trúc di truyền và những phương pháp biến đổi, tác giả… giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng.
– Ba của em là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng ư? Không, anh không tin nổi.
– Sao lại không tin nổi? – Nguyệt Cầm nghe tự ái. – Anh đừng có coi thường ba em quá, ông đúng là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng. Anh vẫn không tin hả? Được rồi… để em lấy giấy chứng nhận cho anh xem.
Nói rồi, Nguyệt Cầm xăm xăm bước đến bên bàn làm việc của ác sĩ, Chỉ cần bấm vài con số là chiếc tủ kín chìm trong tường được mở ra. Kỳ Phương nhìn thấy cái bao đựng hình của mình nằm ngay trên xấp tài liệu của ông.
– Hình của anh đây.
Nguyệt Cầm cũng trông thấy. Cô cầm lấy trao cho Kỳ Phương rồi tiếp tục lục tìm trong đống hồ sơ. Giây lâu, cô tìm được một mảnh giấy được ép nhựa to bằng nửa quyển tập. Mừng rỡ, Nguyệt Cầm trao nó cho Kỳ Phương:
– Anh xem đi, có phải chứng nhận của ba em không hả? Ảnh này ba em chụp lúc trẻ… nhưng cũng giống bây giờ lắm phải không?
Cầm lấy tấm bằng tiến sĩ, Kỳ Phương chợt nghe lạnh cả người. Bác sĩ Thanh Tùng lại là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng. Vị giáo sư danh tiếng lẫy lừng, từng được giới khoa học đánh giá cao. Các tác phẩm của ông tuy chưa từng đọc nhưng qua dư luận, Kỳ Phương biết được rằng, đó là những tác phẩm có giá trị nghiên cứu. Đáng để cho các sinh viên, các nhà khoa học gối đầu nằm.
Danh tiếng như thế, tên tuổi như thế… vậy mà…ông cam tâm sống ẩn dật ở một làng quê hẻo lánh, dưới bóng dáng một bác sĩ quê mùa đôn hậu… Tại sao vậy nhỉ? Chắc chắn là có ẩn tình. Liệu… cái ẩn tình của ông có liên quan gì đến con ma hút máu người không? Lòng Kỳ Phương đầy nghi hoặc.
– Kỳ Phương, anh đã tin rồi chưa hả – Giọng Nguyệt Cầm nôn nóng làm Kỳ Phương gật mình ngẩng nhanh đầu dậy.
– Tin, anh tin rồi. Ba của em đúng là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng. Nhưng tại sao ông không ở thành phố mà lại về đây ở, em có biết không?
– Em không biết. – Nguyệt Cầm lắc đầu vô tội vạ.
– Mà… bộ ở đây không tốt sao anh?