Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 20
– Vâng! – Nguyệt Cầm tiu nghỉu quay lưng bước đi chầm chậm, cô không hiểu sao dạo này mình thích nói chuyện với Kỳ Phương quá.
– Ủa, đâu mất tiêu rồi? – Nguyệt Cầm bước chân vừa đặt vô ngạch cửa, bất chợy nghe Kỳ Phương la lớn thất thanh, cô vội quay đầu lại.
– Chuyện gì vậy anh?
– Mấy tấm hình! – Kỳ Phương lật ngược chiế túi phóng viên xuống bàn. Bao nhiêu vật dụng cá nhân cùng những đồ vật linh tinh xổ ra tung toé.
– Có hình rồi sao? – Nguyệt Cầm sà lại ngay, mừng rỡ. – Em có đẹp không? Cho em xem với.
– À… ờ. Để kiếm được rồi anh sẽ cho em xem.
Kỳ Phương lục tung đám lộn xộn lên. Hình mà anh tìm như thể nó là cây kim vậy. Đẹp lắm… nhưng đâu mất tiêu rồi. Cả mấy tấm hình anh chụp con ma nữa.
– Hình con ma…? – Đôi mắt Nguyệt Cầm tròn xoe chớp chớp. – Anh chụp cả hình ma nữa à? Chắc là kinh khiếp lắm.
– Ừ… – Mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp chân tóc, Kỳ Phương chui xuống luôn gầm bàn tìm kiếm. Mấy tấm hình này nếu mất… anh cũng kể như tiêu luôn bài phóng sự. Mà… lạ thật… làm sao mất được. Rõ ràng sau khi rửa xong anh cất kỹ vào chiếc túi này mà…
– Vẫn không có hả anh? – Thò đầu vào gầm bàn, Nguyệt Cầm nhìn anh lo lắng.
Kỳ Phương ngồi phịch xuống:
– Không có!
– Sao kỳ vậy ta?… Nghiêng nghiêng đầu, Nguyệt Cầm không hiểu hết tầm quan trọng của mấy bức hình. Cô chỉ nôn được xem ảnh của mình thôi. – Anh thử kiếm lại đi, xem nó có rơi rớt nơi nào không?
– Anh đã xem kỹ lắm rồi… – Kỳ Phương lo lắng. – Nó không thể nào mất được, ngoại trừ có người lấy nó đi.
– Lấy đi ư? – Đôi mày đẹp nhẹ chau, Nguyệt Cầm bỗng reo lên chợt nhớ. – A, phải rồi… đúng rồi… có phải mấy tấm hình anh đựng trong cái bao màu vàng không?
– Phải! – Tim Kỳ Phương đập dồn, anh hỏi nhanh. – Em có nhìn thấy chúng à?
– Có có! – Nguyệt Cầm gật đầu nhanh. – Ngày hôm qua, lúc anh đi tắm, ba em vào phòng anh lục lọi, khi trở ra, em thấy ông cầm một cái bao đựng ảnh màu vàng như anh nói.
– Ba của em ư? – Kỳ Phương cảm thấy bất ngờ. – Tại sao bác sĩ lại làm như vậy? Ông cần mấy tấm ảnh đó để làm gì?
– Em cũng không biết nữa. – Nguyệt Cầm nhẹ so vai. – Chắc tại ba thấy hình em đẹp quá nên đem về phòng để xem thôi.
Không đơn giản như Nguyệt Cầm đã nghĩ đâu, Kỳ Phương thầm phán đoán. Nếu chỉ muốn coi, với quan hệ thân mật hiện nay giữa anh và bác sĩ, ông có thể tự nhiên lên tiếng mượn. Đằng này… ông lén lút đi ăn trộm.
Phải… Kỳ Phương tin là ông đã cố tình trộm nó. Những bức ảnh quí của mình. Nếu Nguyệt Cầm không vô tình phát hiện ra, anh đành chịu mất tư liệu mà không tài nào tìm ra nguyên cớ.
– Em có thể giúp anh sang phòng của ba tìm lại những bức ảnh không? – Quay nhìn Nguyệt Cầm, Kỳ Phương quyết định thật nhanh.
– Sao lại không chứ? – Nguyệt Cầm gật đầu chẳng chút đắn đo.
– Vậy… chúng ta đi ngay đi. – Kỳ Phương đưa mắt ngó đồng hồ. – Chỉ còn hai tiếng nữa là bác sĩ sẽ về đến, cần phải gấp rút tranh thủ thời gian. Nếu không muốn bị ông bắt gặp.
– Anh theo em… – Nguyệt Cầm xăng xái dẫn đường. – Lòng thật vui khi nghĩ mình đã giúp được Kỳ Phương.
– Phòng làm việc của ba em đây. – Dừng chân trước một căn phòng, cửa làm bằng gỗ mun đen bóng, Nguyệt Cầm vui vẻ nói. – Anh chờ một chút để em tìm chìa khoá.
– Em tìm nhanh lên nhé! – Kỳ Phương nôn nóng.
Nguyệt Cầm hớn hở chạy đi.