Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 17
– Nghe thì nghe, có sao đâu. – Trái với vẻ xấu hổ của Nguyệt Cầm, Thu Lan thản nhiên đưa mắt ngó Kỳ Phương. Rồi còn đưa tay lên vẫy. – Anh nhà báo ơi… làm gì đi lang thang một mình buồn vậy. Lại đây nói chuyện đi.
Mỉm cười, Kỳ Phương chậm rãi bước về phía hai cô gái. Tay vung vẫy cành dạ lý anh nheo đôi mắt ngắm hài cô gái tương phản nhau trước mặt mình.
Thật thú vị, thật khéo sắp đặt làm sao, Nguyệt Cầm, Thu Lan đúng là một sự tương phản hoàn toàn đồng diện. Nếu như Nguyệt Cầm là hiện thân của vẻ đẹp mỹ miều, toàn bích của một tiểu thơ khuê các thì Thu Lan là đại diện cho sức sống trẻ trung của một cô gái nông dân lao động cần cù. Gương mặt tròn, đôi mắt sáng dưới cặp chân mày rậm. Chiếc mũi gãy hỉnh lên, đôi môi dày không có vẻ gì đặc sắc ấy lại được tạo hoá sắp xếp một cách hài hoà khiến cô trở nên thu hút và có duyên một cách lạ lùng. Làn da màu đồng, thân hình tay chân thô kệch do phải lao động nhiều trên đồng ruộng, khiến cô trông xấu hơn Nguyệt Cầm đôi chút, nhưng bù lại cô có một sức khoẻ dồi dào, nụ cười cùng phong thái tự tin đầy sức sống rất dễ thu hút người đối diện.
– Anh nhà báo, anh mau giải thích đi. Nguyệt Cầm nó cứ cãi. Có phải chuyện “Chuyến tàu đêm” này do anh viết ra không? – Chìa một tờ báo trước mặt Kỳ Phương, Thu Lan hỏi với vẻ nắm chắc trong tay phần thắng.
– À, phải rồi! – Đưa tay cầm tờ báo, Kỳ Phương nhận ra tờ thời báo Tin sáng của mình. – Là do tôi sáng tác đó. Hai cô thấy thế nào? Có được không?
– Hay lắm. – Thu Lan khen ngay trong khi Nguyệt Cầm mở to đôi mắt nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
– Anh nhà báo biết không? – Kéo tay Nguyệt Cầm ngồi phệt luôn xuống cỏ, Thu Lan vui vẻ. – Hôm đó em đi mua thuốc bắc cho ba trên chợ, ông thầy gói bằng tờ báo này đó.
– Vậy sao? – Kỳ Phương cảm thấy bất ngờ. Anh cứ ngỡ, họ vì mến mộ mà cất giữ tờ báo. Thì ra… là quê một cục! Cứ tưởng lúc nào người ta cũng mến mộ mình.
– Dạ… – Như không để ý đến vẻ mặt thèn thẹn của Kỳ Phương, Thu Lan kể tiếp. – Thường khi, em không thích đọc báo đâu. Bỏ thuốc vào niêu xong là cho luôn mảnh giấy vào nhóm lửa. Nhưng hôm đó… buồn buổn, em cầm đọc thử. Thấy chuyện “Chuyến tàu đêm” hay quá em đem qua cho Nguyệt Cầm đọc. Sao câu chuyện trùng hợp với chuyện ma ở đây thế! Anh nhà báo à?Câu chuyện thế nào? Kể cho tụi em nghe đi… đọc mất đầu mất đuôi thế này… chẳng hiểu gì hết…
– Đừng gọi tôi là anh nhà báo. – Kỳ Phương mỉm cười ngồi xuống cạnh hai cô gái. Hãy gọi tôi là anh Phương cho thân mật.
– Anh Phương. – Thu Lan gọi ngay không khách sáo.
Nguyệt Cầm bẽn lẽng giấu tia nhìn vào sau mái tóc buông xoà. Đẹp như tranh tố nữ. – Anh kể đi, câu chuyện ra sao hả? Con ma cuối cùng có bị giết không?
– Được rồi. – Kỳ Phương gật đầu hào hứng. Đừng nôn nóng… từ từ tôi sẽ kể.
– Vâng! – Thu Lan thu gọn người lại ngay. Ngoan như một con thỏ, cả hai ôm lấy đôi má tròn bầu bĩnh, cô nghe như nuốt lấy từng lời. Đôi mắt của Nguyệt Cầm chơm chớp, không nói ra nhưng Kỳ Phương biết cô quan tâm đến câu chuyện của anh. Và… bỗng nhiên, điều đó làm anh miệt mài kể hay hơn…
– Vậy đó… – Đúng vào lúc câu chuyện trở nên ly kỳ, hấp dẫn nhất, Kỳ Phương lại không thể nào kể tiếp. Nhìn hai đôi mắt mở to háo hức, anh muốn hư cấu kể luôn phần kết. Nhưng… không được. Cả phần kết cuộc này thật ra là khó quá. Giết con ma bằng cách nào đây? Anh tìm mãi không ra tình tiết hợp lý để dẫn dắt câu chuyện.
– Anh chưa nghĩ được ư? – Thu Lan thở dài tiu nghỉu. Đôi mắt Nguyệt Cầm cụp nhanh đầy thất vọng.