Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên - Chương 22
– Khỏe, cháu tranh thủ xin cho bác về. Bỏ khách khứa và Thủy Tiên ở nhà không ai lo cho nó, bác tội cho nó quá. Chắc nó không vui. Tội nghiệp.
Hải Thi cười mỉm:
– Lúc nãy bác ngất, ông chủ và cô Thủy Tiên đòi đi theo. Khách khứa đến đông đủ nên …
Bà Thủy hối thúc:
– Cháu đi xin giùm bác sĩ nhanh đi cháu.
– Dạ!
Bác sĩ vào khám cho bà Thủy, ông cười:
– Ổn rồi, nhưng phải chờ hết chai dịch truyền này mới được về.
Bà Thủy van xin:
– Dạ hôm nay là đám cưới của con gái tôi, xin bác sĩ cho tôi về. Xong việc tôi trở lại ngay.
– Không được.
Bà Thủy lại năng nỉ, cuối cùng bác sĩ cũng cho về.
… Bà Thủy bước vào nhà cùng Hải Thi, mọi người vui vẻ mừng bà vừa tai qua nạn khỏi. Thủy Tiên nghe mẹ về cô mừng rỡ bỏ Ly Ly chạy xuống. Ðến thang lầu cô đứng khựng lại không vấp phải cái gì. Thủy Tiên hết hồn nhìn thấy một vật lạ đen tròn lăn qua chân cô làm cô nhảy dựng hét lên. Vật đen đen đó nhìn cô bằng đôi mắt sáng quắc. Thủy Tiên nghe như tiếng trẻ con khóc. Một lần nữa cô rú lên, Ly Ly chạy đến. Thủy Tiên chụp lấy cô lắp bắp:
– Ly Ly … Mạ. Ma … Kìa …
Ánh mắt màu xanh sáng quắc vẫn nhìn hai cô chủ thế. Ly Ly nhìn kỹ nó cất tiếng meo meo, cô phá lên cười:
– Ối! Con mèo mun chị à?
Thủy Tiên bẽn lẽn. Cô thấy mình quá ư là nhá, hình như ở đâu cô cũng thấy ma quỷ xuất hiện. Thủy Tiên nắm chặt tay Ly Ly đi xuống. Ánh mắt vẫn không rời chú mèo, Thủy Tiên cảm thấy buồn. Hôm nay là ngay vui của cô mà sao toàn là chuyện xui xẻo không đâu. Thủy Tiên mong sao ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Cô bỗng ao ước gặp ngay Khải Trọng. Bên ngoài mặt trời đã lên giữa ngọn đồi từ lâu.
Ðám cưới Thủy Tiên vừa xong. Mọi người mới hay chuyện bà Thủy bị ma nhát trong ngày vui ấy. Ông Tính càng lo lắng và kinh hoàng hơn. Ông đâm ra sợ sệt đủ thứ. Chưa xong chuyện này, chuyện khác xảy ra. Tin Thủy Tiên xuýt bị bắt cóc trong ngày vui càng làm ông rầu rĩ hơn. Vợ chồng Thủy Tiên mất vui vì nhiều liên tiếp. Ông gọi Khải Trọng đến bàn công việc:
– Ngày mai cha sẽ làm giấy tờ trao khách sạn này lại cho hai con. Nhưng còn nhiều việc xảy ra, nên cha sẽ giúp con ổn định, bao giờ chấm dứt chuyện ma thì cha mới yên lòng.
Khải Trọng rật đầu, trán anh hơi nhăn lại:
– Ðể cha phiền lòng chúng con thật có tội.
Ông Tính xua tay cười:
– Không! Con ráng bắt hết bọn ma quái thì cha sẽ vui ngay mà.
– Con sẽ cố gắng.
– Cha có biết bọn nào định bắt cóc Thủy Tiên không?
– Không.
– Con nghe nói là do bọn ba răng vàng và Năm mớm tổ chức.
– Nhưng cha đâu quen hay làm gì đụng độ mấy thằng đó.
– Cha thử nghĩ xem nó là đàn em của ai?
– Cha không rành lắm. Con hãy điều tra xem bọn nào, chủ mưu là ai, cha không sợ Chúng dâu.
– Việc này đã có Hồng Anh, Hải Thi nói rọ.
– Cha thấy hình như nhắm vào vào vợ chồng con thì phải.
– Không riêng gì con mà mọi chuyện xảy ra điều xoay quanh cái khách sạn?
nơi bí ẩn này.
– Sao con gọi là khách sạn bí ẩn?
– Ðây không phải là con gọi mà là lợi của một bài báo đã gọi như thế, và ngay cả việc chọn xây một nơi tách biệt như thế này. Nó cũng …bí ẩn … rồi phải không cha. Nhưng con nghĩ bên trong nó là cả một kho bí mật mà cha con ta phải khám phá.
Ông Tính gật gù:
– Con nói chí phải, vậy mà trước giờ cha có thấy gì đâu. Cha chỉ nghĩ đơn giản bà con thích xây ở chỗ này nên việc nó tọa lạc ở đây cũng bình thường thôi.
Khải Trọng đứng lên đi tới bên cửa sổ, anh nhìn ra ngoài. Khung cảnh trời nước mênh mông hiện ra trước mắt, anh quay lại bên cho vợ:
– Cha có biết vì sao chú Cón tranh giành với cha ngôi khách sạn này không?
– Vì nó muốn được nhiều tiền, kinh doanh khách sạn nó sẽ giàu to, nhưng cái gì vào tay nó cũng tiêu ra tro, nên cha chỉ giữ lại thôi chứ không có ý tranh giành.
Khải Trọng nheo nheo đôi mắt:
– Biệt thự và khách sạn cũng như nhau về giá trị. Chú Cón vẫn quyết không buôn rơi cái khách sạn này chứng tỏ chú ấy biết khách sạn này có những điều bí ẩn sẽ khai thác được mà cha chưa thấy.
Ông Tính ngồi im lặng. Chẳng lẽ lời Khải Trọng là đúng. Từ bấy lâu chú Cón tranh giành quyết liệt là vì lý do gì? Chỉ có lợi thôi ư? Ðúng rồi! Chắc là chú Cón biết được bí ẩn của khách sạn. Ông ngồi thừ người ra. Nếu thật sự như thì ta phải làm sao? Phải bằng mọi cách khám phá cái bí mật tiềm ẩn đâu đây.
Ma! Ma! Hình ảnh ma quái cứ lớn vởn trong đầu ông. Không thể, không thể có ma ở giữa thời đại văn minh này. Ông không tin. Vậy mà vừa rồi bà Thủy lại thấy mẹ chồng mình đứng ngay trước mặt. Chao ôi! Chẳng lẽ đầu óc họ bị làm sao? Nhưng quá nhiều người bị bà cụ nhát. Ông cứ ngồi im mà nghe đầu óc mình rối rắm, không hay rằng Khải Trọng đã đứng lên đi ra ngoài từ bao giờ.
Một tuần sau. Buổi chiều trời u ám. Bên ngoài mưa lất phất bay. Có một phụ nữ xách vali, mặc chiếc áo pa – đờ – xuy bên ngoài bước vào xin thuê phòng. Ðó là Hoàng Hạnh một họa sĩ. Sau khi đăng ký phòng xong. Hoàng Hạnh được Lan đưa lên phòng số 9.
Hoàng Anh mỉm cười chào Lan. Cô gật đầu thầm cảm ơn. Ðặt chiếc vali xuống chân. Lan mở cửa phòng, không gian mát lạnh thật dễ chịu. Hoàng Hạnh bước ngay vào phòng.
Lan căn dặn:
– Nếu có gì cần chị cứ gọi tôi nha.
Chờ Lan đi khuất, Hoàng Hạnh khép sơ cửa phòng. Cô soạn lại hành lý cho tươm tất, dọn dẹp sơ qua cho ngăn nắp rồi mang mấy bộ đồ vào chiếc tủ bên giường. Xong đâu đấy, Hoàng Hạnh lấy bức tranh mới vừa vẽ chiều nay xem lại. Cô ngồi tựa lưng vào thành giường. Chợt nghe cánh cửa như bị đẩy nhẹ.
Hoàng Hạnh hỏi:
– Ủa! Cô Lan chưa đi xuống dưới à?
Không có tiếng trả lời, cô ngẩng nhìn lên đúng là cánh cửa lúc nãy khép lại giờ mở ra toang hoác. Hoàng Hạnh chay ra hành lang nhìn phòng kế bên. Im lặng. Cửa đóng kín. Hành lang hun hút không có ai cả. Hoàng Hạnh nghĩ là gió đẩy cánh cửa mở ra. Cô bước trở vào dẹp bức tranh vào vali. Nhớ ra mình chưa rửa mặt, cô bước vào phòng. Mởi vòi nước, tiếng nước chảy réo rắt mắt rượi.
Hoàng Hạnh có thói quen tận hưởng những gì mát mẻ. Cô nhắm mắt vỗ nước vào mặt vài ba phút thật khoản khoái dễ chịu. Trước valabon Hoàng Hạnh tắt vòi nước, cô ngắm mặt mình trong gương. Gương mặt tròn trịa, trắng hồng. Dù đi trong mưa đôi môi hơi xanh mét, nhưng vào đây thật dễ chịu. Má cô ửng lên trong gương. …Kẹt … Một tiếng gì rất nhỏ. Hình như có ai lại mở cửa. Ơû một mình Hoàng Hạnh rất sợ. Nên theo phản xạ tự nhiên cô lao nhanh ra khỏi phòng rửa mặt. Cánh cửa lại mở. Hoàng Hạnh nhìn xung quanh khắp phòng dưới gầm giường, hộc tủ trống trơn. Cô ớn lạnh rùng mình, cảm giác rờn rợn tăng lên. Cô chạy ra ngoài vẫn vắng tanh. Hay là ăn trộm? Rủi có kẻ rình mình thì sao?
…Hàng xóm sao im lặng thế? Cô gõ cửa phòng kế bên. Một đôi vợ chồng ló đầu ra hỏi:
– Chuyện gì thế?
Nhìn ánh mặt của họ không mấy thiện cảm. Biết mình làm phiền họ. Hoàng Hạnh vội xin lỗi.
– Bớ người ta cứu tôi …
Cô chỉ thét lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống nên gạch năm im thin thít. Nghe tiếng thét, hai vợ chồng phòng bên chạy vội qua. Thấy Hoàng Hạnh nằm dưới sản gạch họ vội nâng chị lên rồi gọi nhân viên trực. Lan, Nam cùng chạy lên.
Đối với chính trị có nhìn Hồng Hạnh ái ngại. Người chẳng nhớ:
– Hình như cô ấy bệnh, lúc nãy có qua tìm chúng tôi rồi không nói gì cả?.
Lan hỏi họ:
– Anh có nghe cô ấy kêu không?
– Có! Nhưng không rõ. Chỉ nghe tiếng hét rất lớn. Thế là chúng tôi chạy qua ngay.
– Anh không thấy có ai ở đây sao?
– Không, hình như cô ấy chỉ có một mình.
– Cám ơn hai anh chị.
Lan đưa họ ra khỏi phòng nói thêm:
– Ðược rồi chúng tôi sẽ lo cho chị ấy.
Lan gọi Thu Linh đến cùng nhau lo cho Hoàng Hạnh. Một chốc lát sau cô tỉnh lại, mở mắt ra Hoàng Hạnh vội chụp tay Thu Linh, cơn hoảng loạn vẫn còn, cô lắp bắp:
– Ối! Ðáng sợ quá! Ma! Quỷ các cô ơi.
– Chị bình tỉnh lại đi! Lan nhẹ nhàng đứng lên xoa dầu hai bên thái dương cho Hoàng Hạnh.
– Nào chị kể lại sự việc cho chúng em nghe đi?
Hoàng Hạnh nhìn lướt qua căn phòng cô dừng lại ở cánh cửa:
– Ma vào phòng tôi các cô có tin không, hai lần mở cửa, tôi đóng nó mở, nhưng chẳng thấy ai, tôi ngỡ cô Lan lên nên tôi chạy đi tìm.
Thu Linh đưa cho Hoàng Hạnh ly nước mát, cô cầm lấy nhấp một ngụm rồi định kể tiếp …
Lan khỏa lấp đi.
– Chị đã bớt chưa. Chắc tại chị đi đường mệt nên thấy như thế! Ở đây rất an toàn có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu?
Hoàng Hạnh lắc đầu, cô ngồi dậy thu xếp đồ đạt vội vàng:
– Tôi chưa biết mình đi đâu, nhưng ở đây tôi sợ quá rồi, tôi không dám ở lại một mình.
Thu Linh vội năn nỉ:
– Chị định đi đâu? Em nghĩ chuyện này không có gì cả. Xin lỗi chị làm nghề gì? Chị tin là ở trên đời này có ma không?
Hoàng Hạnh hơi ngớ người ra:
– Ma tôi không tin, vì từ nhỏ tới giờ tôi chưa gặp, nhưng tôi rất sợ ai nói đến chuyện ma. Tôi rất nhát, thôi các cô làm ơn cho tôi đi. bởi vì chuyện xảy ra lúc nãy tôi biết là tôi đang hoàn toàn sáng suốt, tôi đâu có ngủ mà bảo là tôi mơ.
Hoàng Hạnh vẫn tiếp tục thu xếp đồ đạc. Lan nhìn Hoàng Hạnh cô ai ngại:
– Bên ngoài trời tối lắm chị à? Vả lại khách sạn này nằm lưng chừng đồi, đi xuống chân đồi đường vắng lắm. Rất nguy hiểm.
Hoàng Hạnh dừng tay:
– Cái gì nguy hiểm? Cô nói là …
Thu Linh ngập ngừng nhìn Lan:
– Sợ bọn cướp của cướp người. Giờ này tối rồi xe cộ thưa thớt. Chị nên suy nghĩ kỹ.
– Nhưng! Tôi sợ quá. Các cô nghĩ cách giùm tôi đi. Ở gần đây chắc còn khách sạn khác mà. Lan lắc đầu:
– Xa cả cây số mới có nhà trọ, nhà nghỉ.
Hoàng Hạnh vẫn muốn đi, cô cứ nhìn vào khoảng tối ở cửa là rùng mình lo sợ.
– Chắc tôi phải đi thôi.
– Chị dám đi một mình?
Hoàng Hạnh nghe Lan hỏi vội ngồi bệt xuống. Cô tưởng tượng trên con đường vắng, một tên cướp xông vào hay con ma chận lối là cô rùng mình, sợ đến nỗi tim như ngừng đập, thở không nổi.
Lan bảo Thu Linh:
– Em gọi cô Hoàng Hạnh xem sao?
– Dạ!
Bỗng Thu Linh quay lại:
– Nếu chị sợ phòng ấy có ma. Vậy ta có thể đổi phòng khác cho chị, chị chịu không? Ðược chứ Lan.
Lan gật đầu:
– Như vậy cũng được.
Hải Thi cười mỉm:
– Lúc nãy bác ngất, ông chủ và cô Thủy Tiên đòi đi theo. Khách khứa đến đông đủ nên …
Bà Thủy hối thúc:
– Cháu đi xin giùm bác sĩ nhanh đi cháu.
– Dạ!
Bác sĩ vào khám cho bà Thủy, ông cười:
– Ổn rồi, nhưng phải chờ hết chai dịch truyền này mới được về.
Bà Thủy van xin:
– Dạ hôm nay là đám cưới của con gái tôi, xin bác sĩ cho tôi về. Xong việc tôi trở lại ngay.
– Không được.
Bà Thủy lại năng nỉ, cuối cùng bác sĩ cũng cho về.
… Bà Thủy bước vào nhà cùng Hải Thi, mọi người vui vẻ mừng bà vừa tai qua nạn khỏi. Thủy Tiên nghe mẹ về cô mừng rỡ bỏ Ly Ly chạy xuống. Ðến thang lầu cô đứng khựng lại không vấp phải cái gì. Thủy Tiên hết hồn nhìn thấy một vật lạ đen tròn lăn qua chân cô làm cô nhảy dựng hét lên. Vật đen đen đó nhìn cô bằng đôi mắt sáng quắc. Thủy Tiên nghe như tiếng trẻ con khóc. Một lần nữa cô rú lên, Ly Ly chạy đến. Thủy Tiên chụp lấy cô lắp bắp:
– Ly Ly … Mạ. Ma … Kìa …
Ánh mắt màu xanh sáng quắc vẫn nhìn hai cô chủ thế. Ly Ly nhìn kỹ nó cất tiếng meo meo, cô phá lên cười:
– Ối! Con mèo mun chị à?
Thủy Tiên bẽn lẽn. Cô thấy mình quá ư là nhá, hình như ở đâu cô cũng thấy ma quỷ xuất hiện. Thủy Tiên nắm chặt tay Ly Ly đi xuống. Ánh mắt vẫn không rời chú mèo, Thủy Tiên cảm thấy buồn. Hôm nay là ngay vui của cô mà sao toàn là chuyện xui xẻo không đâu. Thủy Tiên mong sao ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Cô bỗng ao ước gặp ngay Khải Trọng. Bên ngoài mặt trời đã lên giữa ngọn đồi từ lâu.
Ðám cưới Thủy Tiên vừa xong. Mọi người mới hay chuyện bà Thủy bị ma nhát trong ngày vui ấy. Ông Tính càng lo lắng và kinh hoàng hơn. Ông đâm ra sợ sệt đủ thứ. Chưa xong chuyện này, chuyện khác xảy ra. Tin Thủy Tiên xuýt bị bắt cóc trong ngày vui càng làm ông rầu rĩ hơn. Vợ chồng Thủy Tiên mất vui vì nhiều liên tiếp. Ông gọi Khải Trọng đến bàn công việc:
– Ngày mai cha sẽ làm giấy tờ trao khách sạn này lại cho hai con. Nhưng còn nhiều việc xảy ra, nên cha sẽ giúp con ổn định, bao giờ chấm dứt chuyện ma thì cha mới yên lòng.
Khải Trọng rật đầu, trán anh hơi nhăn lại:
– Ðể cha phiền lòng chúng con thật có tội.
Ông Tính xua tay cười:
– Không! Con ráng bắt hết bọn ma quái thì cha sẽ vui ngay mà.
– Con sẽ cố gắng.
– Cha có biết bọn nào định bắt cóc Thủy Tiên không?
– Không.
– Con nghe nói là do bọn ba răng vàng và Năm mớm tổ chức.
– Nhưng cha đâu quen hay làm gì đụng độ mấy thằng đó.
– Cha thử nghĩ xem nó là đàn em của ai?
– Cha không rành lắm. Con hãy điều tra xem bọn nào, chủ mưu là ai, cha không sợ Chúng dâu.
– Việc này đã có Hồng Anh, Hải Thi nói rọ.
– Cha thấy hình như nhắm vào vào vợ chồng con thì phải.
– Không riêng gì con mà mọi chuyện xảy ra điều xoay quanh cái khách sạn?
nơi bí ẩn này.
– Sao con gọi là khách sạn bí ẩn?
– Ðây không phải là con gọi mà là lợi của một bài báo đã gọi như thế, và ngay cả việc chọn xây một nơi tách biệt như thế này. Nó cũng …bí ẩn … rồi phải không cha. Nhưng con nghĩ bên trong nó là cả một kho bí mật mà cha con ta phải khám phá.
Ông Tính gật gù:
– Con nói chí phải, vậy mà trước giờ cha có thấy gì đâu. Cha chỉ nghĩ đơn giản bà con thích xây ở chỗ này nên việc nó tọa lạc ở đây cũng bình thường thôi.
Khải Trọng đứng lên đi tới bên cửa sổ, anh nhìn ra ngoài. Khung cảnh trời nước mênh mông hiện ra trước mắt, anh quay lại bên cho vợ:
– Cha có biết vì sao chú Cón tranh giành với cha ngôi khách sạn này không?
– Vì nó muốn được nhiều tiền, kinh doanh khách sạn nó sẽ giàu to, nhưng cái gì vào tay nó cũng tiêu ra tro, nên cha chỉ giữ lại thôi chứ không có ý tranh giành.
Khải Trọng nheo nheo đôi mắt:
– Biệt thự và khách sạn cũng như nhau về giá trị. Chú Cón vẫn quyết không buôn rơi cái khách sạn này chứng tỏ chú ấy biết khách sạn này có những điều bí ẩn sẽ khai thác được mà cha chưa thấy.
Ông Tính ngồi im lặng. Chẳng lẽ lời Khải Trọng là đúng. Từ bấy lâu chú Cón tranh giành quyết liệt là vì lý do gì? Chỉ có lợi thôi ư? Ðúng rồi! Chắc là chú Cón biết được bí ẩn của khách sạn. Ông ngồi thừ người ra. Nếu thật sự như thì ta phải làm sao? Phải bằng mọi cách khám phá cái bí mật tiềm ẩn đâu đây.
Ma! Ma! Hình ảnh ma quái cứ lớn vởn trong đầu ông. Không thể, không thể có ma ở giữa thời đại văn minh này. Ông không tin. Vậy mà vừa rồi bà Thủy lại thấy mẹ chồng mình đứng ngay trước mặt. Chao ôi! Chẳng lẽ đầu óc họ bị làm sao? Nhưng quá nhiều người bị bà cụ nhát. Ông cứ ngồi im mà nghe đầu óc mình rối rắm, không hay rằng Khải Trọng đã đứng lên đi ra ngoài từ bao giờ.
Một tuần sau. Buổi chiều trời u ám. Bên ngoài mưa lất phất bay. Có một phụ nữ xách vali, mặc chiếc áo pa – đờ – xuy bên ngoài bước vào xin thuê phòng. Ðó là Hoàng Hạnh một họa sĩ. Sau khi đăng ký phòng xong. Hoàng Hạnh được Lan đưa lên phòng số 9.
Hoàng Anh mỉm cười chào Lan. Cô gật đầu thầm cảm ơn. Ðặt chiếc vali xuống chân. Lan mở cửa phòng, không gian mát lạnh thật dễ chịu. Hoàng Hạnh bước ngay vào phòng.
Lan căn dặn:
– Nếu có gì cần chị cứ gọi tôi nha.
Chờ Lan đi khuất, Hoàng Hạnh khép sơ cửa phòng. Cô soạn lại hành lý cho tươm tất, dọn dẹp sơ qua cho ngăn nắp rồi mang mấy bộ đồ vào chiếc tủ bên giường. Xong đâu đấy, Hoàng Hạnh lấy bức tranh mới vừa vẽ chiều nay xem lại. Cô ngồi tựa lưng vào thành giường. Chợt nghe cánh cửa như bị đẩy nhẹ.
Hoàng Hạnh hỏi:
– Ủa! Cô Lan chưa đi xuống dưới à?
Không có tiếng trả lời, cô ngẩng nhìn lên đúng là cánh cửa lúc nãy khép lại giờ mở ra toang hoác. Hoàng Hạnh chay ra hành lang nhìn phòng kế bên. Im lặng. Cửa đóng kín. Hành lang hun hút không có ai cả. Hoàng Hạnh nghĩ là gió đẩy cánh cửa mở ra. Cô bước trở vào dẹp bức tranh vào vali. Nhớ ra mình chưa rửa mặt, cô bước vào phòng. Mởi vòi nước, tiếng nước chảy réo rắt mắt rượi.
Hoàng Hạnh có thói quen tận hưởng những gì mát mẻ. Cô nhắm mắt vỗ nước vào mặt vài ba phút thật khoản khoái dễ chịu. Trước valabon Hoàng Hạnh tắt vòi nước, cô ngắm mặt mình trong gương. Gương mặt tròn trịa, trắng hồng. Dù đi trong mưa đôi môi hơi xanh mét, nhưng vào đây thật dễ chịu. Má cô ửng lên trong gương. …Kẹt … Một tiếng gì rất nhỏ. Hình như có ai lại mở cửa. Ơû một mình Hoàng Hạnh rất sợ. Nên theo phản xạ tự nhiên cô lao nhanh ra khỏi phòng rửa mặt. Cánh cửa lại mở. Hoàng Hạnh nhìn xung quanh khắp phòng dưới gầm giường, hộc tủ trống trơn. Cô ớn lạnh rùng mình, cảm giác rờn rợn tăng lên. Cô chạy ra ngoài vẫn vắng tanh. Hay là ăn trộm? Rủi có kẻ rình mình thì sao?
…Hàng xóm sao im lặng thế? Cô gõ cửa phòng kế bên. Một đôi vợ chồng ló đầu ra hỏi:
– Chuyện gì thế?
Nhìn ánh mặt của họ không mấy thiện cảm. Biết mình làm phiền họ. Hoàng Hạnh vội xin lỗi.
– Bớ người ta cứu tôi …
Cô chỉ thét lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống nên gạch năm im thin thít. Nghe tiếng thét, hai vợ chồng phòng bên chạy vội qua. Thấy Hoàng Hạnh nằm dưới sản gạch họ vội nâng chị lên rồi gọi nhân viên trực. Lan, Nam cùng chạy lên.
Đối với chính trị có nhìn Hồng Hạnh ái ngại. Người chẳng nhớ:
– Hình như cô ấy bệnh, lúc nãy có qua tìm chúng tôi rồi không nói gì cả?.
Lan hỏi họ:
– Anh có nghe cô ấy kêu không?
– Có! Nhưng không rõ. Chỉ nghe tiếng hét rất lớn. Thế là chúng tôi chạy qua ngay.
– Anh không thấy có ai ở đây sao?
– Không, hình như cô ấy chỉ có một mình.
– Cám ơn hai anh chị.
Lan đưa họ ra khỏi phòng nói thêm:
– Ðược rồi chúng tôi sẽ lo cho chị ấy.
Lan gọi Thu Linh đến cùng nhau lo cho Hoàng Hạnh. Một chốc lát sau cô tỉnh lại, mở mắt ra Hoàng Hạnh vội chụp tay Thu Linh, cơn hoảng loạn vẫn còn, cô lắp bắp:
– Ối! Ðáng sợ quá! Ma! Quỷ các cô ơi.
– Chị bình tỉnh lại đi! Lan nhẹ nhàng đứng lên xoa dầu hai bên thái dương cho Hoàng Hạnh.
– Nào chị kể lại sự việc cho chúng em nghe đi?
Hoàng Hạnh nhìn lướt qua căn phòng cô dừng lại ở cánh cửa:
– Ma vào phòng tôi các cô có tin không, hai lần mở cửa, tôi đóng nó mở, nhưng chẳng thấy ai, tôi ngỡ cô Lan lên nên tôi chạy đi tìm.
Thu Linh đưa cho Hoàng Hạnh ly nước mát, cô cầm lấy nhấp một ngụm rồi định kể tiếp …
Lan khỏa lấp đi.
– Chị đã bớt chưa. Chắc tại chị đi đường mệt nên thấy như thế! Ở đây rất an toàn có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu?
Hoàng Hạnh lắc đầu, cô ngồi dậy thu xếp đồ đạt vội vàng:
– Tôi chưa biết mình đi đâu, nhưng ở đây tôi sợ quá rồi, tôi không dám ở lại một mình.
Thu Linh vội năn nỉ:
– Chị định đi đâu? Em nghĩ chuyện này không có gì cả. Xin lỗi chị làm nghề gì? Chị tin là ở trên đời này có ma không?
Hoàng Hạnh hơi ngớ người ra:
– Ma tôi không tin, vì từ nhỏ tới giờ tôi chưa gặp, nhưng tôi rất sợ ai nói đến chuyện ma. Tôi rất nhát, thôi các cô làm ơn cho tôi đi. bởi vì chuyện xảy ra lúc nãy tôi biết là tôi đang hoàn toàn sáng suốt, tôi đâu có ngủ mà bảo là tôi mơ.
Hoàng Hạnh vẫn tiếp tục thu xếp đồ đạc. Lan nhìn Hoàng Hạnh cô ai ngại:
– Bên ngoài trời tối lắm chị à? Vả lại khách sạn này nằm lưng chừng đồi, đi xuống chân đồi đường vắng lắm. Rất nguy hiểm.
Hoàng Hạnh dừng tay:
– Cái gì nguy hiểm? Cô nói là …
Thu Linh ngập ngừng nhìn Lan:
– Sợ bọn cướp của cướp người. Giờ này tối rồi xe cộ thưa thớt. Chị nên suy nghĩ kỹ.
– Nhưng! Tôi sợ quá. Các cô nghĩ cách giùm tôi đi. Ở gần đây chắc còn khách sạn khác mà. Lan lắc đầu:
– Xa cả cây số mới có nhà trọ, nhà nghỉ.
Hoàng Hạnh vẫn muốn đi, cô cứ nhìn vào khoảng tối ở cửa là rùng mình lo sợ.
– Chắc tôi phải đi thôi.
– Chị dám đi một mình?
Hoàng Hạnh nghe Lan hỏi vội ngồi bệt xuống. Cô tưởng tượng trên con đường vắng, một tên cướp xông vào hay con ma chận lối là cô rùng mình, sợ đến nỗi tim như ngừng đập, thở không nổi.
Lan bảo Thu Linh:
– Em gọi cô Hoàng Hạnh xem sao?
– Dạ!
Bỗng Thu Linh quay lại:
– Nếu chị sợ phòng ấy có ma. Vậy ta có thể đổi phòng khác cho chị, chị chịu không? Ðược chứ Lan.
Lan gật đầu:
– Như vậy cũng được.
Comments for chapter "Chương 22"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận