Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên - Chương 19
– Lão Tư, ai đưa mảnh giấy này cho ông vậy?
– Dạ! Từ ngoài mang vào, thằng bé bán vé số thì phải, nó đưa cho tôi bảo tìm ông chủ.
Ông Tính bặm môi, đôi mắt giận dữ:
– Hừ! Nó làm như là tiền dư dã lắm. Nói nghe dễ quá cho nó một cây vàng để mua sự im lặng của nó. Nó muốn nói gì nào, ta không có tiền. Lão cứ tìm nó và trả lời ta với nó không có nợ nần gì với nhau. Ðừng đòi hỏi gì ở ta cả nghe chưa.
Nghe ông Tính hét lên, lão Tư sợ hãi lui dần, Khải Trọng nghĩ thầm có lẽ điều anh phán xét có phần đúng. Ông Tính giận dữ bỏ đi. anh vội đi tìm Thủy Tiên. Cô không có trong phòng mà đến nơi làm việc của Hải Thi, Khải Trọng cũng tìm đến đó.
Hải Thi vừa trông thấy anh vội lên tiếng:
– Có người tìm bạn kìa. Mới đi có một chút là đã đi tìm rồi, bạn thật diễm phúc.
Thủy Tiên cười nhẹ:
– Phúc hay họa làm sao biết được. Anh Trọng đêm nay chúng ta đi chơi nha.
– Em không sợ ma sao còn đòi đi chơi?
Thủy Tiên nũng nịu:
– Có anh ở bên em đâu có sợ. Vả lại có Hải Thi cô ấy cừ lắm.
Khải Trọng nhìn Hải Thi ngạc nhiên:
– Hải Thi làm gì mà em bảo là cừ?
– Anh biết không? Hai gã lưu manh cùng bắt cóc Hải Thi ra tận ngoài biển.
Vậy mà loáng một cái cô đã bơi vào bờ trước cặp mắt ngạc nhiên của bọn chúng.
– Nhưng bọn ấy là ai mà bắt cóc cô Hải Thi?
Hai Thi lắc đầu, cứ cười cười:
– Mục tiêu không phải là tôi mà là bạn đó Thủy Tiên.
– Hả! Chúng định bắt cóc mình để làm gì?
– Vụ này hình như có liên quan đến việc tranh chấp khách sạn của bạn đấy.
Khải Trọng lên tiếng:
– Sao cô biết?
– Tôi nghe chúng nói với nhau, tôi định liều vào sào huyệt của chúng, nhưng sợ tên răng vàng … Một mình uổng thân gái nên tôi bay trở về đây.
– Vậy mà mình không hay biết gì cả anh ạ, bên ngoài nó đồn ầm lên là khách sạn có ma, để cho mọi người không ai dám tới.
Hải Thi trề môi:
– Cách làm thật đê tiện. Một kiểu tranh giành không lành mạnh chút nào.
– Cần gì lành mạnh miễn kiếm được tiền được rồi.
Hải Thi nhìn Khải Trọng, cô nhắc nhở:
– Anh coi chừng Thủy Tiên đấy, bọn xấu đang nhắm vào cô ấy đó.
– Tôi có kế hoạch bảo vệ cô ấy. Theo tôi thì hình như trong khách sạn này có nội ứng.
Hải Thi gật đầu:
– Anh đoán đúng. Nếu không có sao chúng tôi vừa đến bãi biển đã có người đón bắt ngay. Nhưng cái quan trọng là tên nội ứng và cả tên chủ mưu sự việc này mình đều chưa biết tung tích thì làm sao?
– Vậy chúng ta cùng ra tay một lượt mới mong thắng chúng nó. Sách có câu … Biệt người, biết ta trăm trận trăm thắng …
Thủy Tiên lo lắng:
– Nhưng mình biết mình nhưng kẻ thủ thì mình chưa biết, làm sao mà chọi lại chúng.
Khải Trọng bẻ bẻ ngón tay:
– Em đừng lo, anh sẽ tìm ra bọn chúng nay mai, nếu em tìm giúp anh bản đề án đã mất …
– Hả? Chúng lấy mất bản đề án khách sạn này rồi sao?
Khải Trọng thấy Thủy Tiên có vẻ lo lắng, anh chọc quê cô:
– Tạm thời thì cho chúng giữ giùm mình. Theo cô bản đề án này quan trọng lắm phải không Thủy Tiên?
– Phải! Nó là cái tiền đề và là lý tưởng của bà em tạo ra. Chính vì vậy mà ba giữ lại khách sạn này để kỷ niệm bà nội em. Bà đã chắc chui gầy dựng cả đời.
Hải Thi thấy không khí hơi ngột ngạc, cô cất giọng xen vào:
– Thôi anh chia công việc cho chúng tôi thật cụ thể, chúng tôi sẽ giúp anh ngay.
– Ðược! Vậy thì bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ gom người lại. Mọi người góp một tay, tôi nghĩ con ma này chúng ta sẽ chộp được thôi.
– Nghĩa là anh xác định vụ việc này là do người làm chứ không phải ma? Hải Thi gằn giọng.
– Giờ anh chưa thể nói trước, nhưng anh rất nghi ngờ bởi có nhiều dấu vết mà chúng để lộ ….
– Ví dụ xem … Thủy Tiên lắng nghe.
Khải Trọng trầm ngâm như cố nhớ điều gì, anh nheo nheo đôi mắt:
– Chẳng hạn như chúng lấy cắp bản đề án kế hoạch ngôi nhà, chứng tỏ chúng có theo dõi anh, thứ nữa là ghi chữ …máu … lên bức tường, hoặc là việc bắt cóc Hải Thi.
Thủy Tiên ngẩng đầu lên nhìn anh:
– Anh cho là các sự việc liên quan? Còn hình ảnh bà em hiện ra rõ ràng anh giải thích thế nào? Bà ấy đâu còn là người?
Hải Thi gật đầu nhưng lại tỏ vẻ không tin:
– Ðúng rồi bà ấy là ma mà nhiều người thấy. Anh Trọng anh nghĩ sao?
Trọng cười:
– Chờ nhiều cái đầu chứ cái đầu tôi suy nghĩ không ra. Những người thông thái chỉ giúp tôi đi:
Hải Thi, Thủy Tiên, à còn Hoàng Anh, Ly Ly nữa …
Mọi người cười ồ. Hải Thi vui vẻ:
– Ðược rồi chúng ta sẽ hiệp lực một phen này chắc ma phải chạy cong giò.
Anh đã giao cho Hoàng Anh công việc gì chưa?
Khải Trọng gật đầu. Chợt có tiếng hỏi:
– Ai mới nhắc tôi vậy?
Mọi người quay lại, Hoàng anh đến tự bao giờ nhăn răng ra cười. Hải Thi chọc anh:
– Ai mà thèm nhắc anh! Chỉ có điều mọi người định cử đại diện đi bắt ma …
Không thể thiếu một người nên …
– Vậy tôi cũng quan trọng quá ha!
Khải Trọng vỗ vai bạn:
– Lúc nào cậu cũng là nhân vật quan trọng mà. Vậy các cô cử một mình cậu đi bắt giùm con ma trong khách sạn. Cậu có ý kiến gì không?
Hoàng Anh so vai rụt cổ:
– Í! Một mình … Còn các người làm gì?
– Chơi, đứng ngoài xem cậu lập chiến công.
Hoàng anh nhìn trân trối vào mọi người:
– Bộ thiệt vậy à? Cho người hỗ trợ …. Một mình tôi nghĩ mọi người khiêng tôi về quá.
– Tại sao vậy?
– Vì ma đâu chỉ sợ tôi, vả lại tôi bắt ma bằng cái gì, tôi đâu phải là phù thủy, càng không phải là thấy ếm … Xin lỗi các vị hãy tha cho tôi đi.
Vừa nói anh vừa chấp tay xá dài khiến mọi người đều tức cười:
– Sao lúc trước anh bảo anh là hiệp sĩ cứu khổ phò nguy. Hiệp sĩ gì mà thấy khổ đã chạy dài. Bây giờ cô Hải Thi nhờ anh làm không?
– Hải Thi nhờ anh à? Chuyện gì? Nói đi anh sẵn sàng.
Vừa nói vừa ưởn ngực ra phía trước, dáng điệu thì còm nhom nhưng được nợ cười luôn nở trên môi, làm cho Hoàng Anh trông thật dễ mến dễ gần:
– Cô nhờ anh là bảo vệ riêng cho cô chịu không?
– Hả! Là làm …tà lọt. …. – Tà lọt là cái gì?
– Là người ta đi đâu mình theo đó, người ta làm cái gì thì mình làm cái đó, người ta ăn gì thì …
– Thì mình coi họ ăn. Anh không được ăn, Khải Trọng chen vào.
Hoàng Anh dậm chân:
– Trời ơi! Người gì mà ác quá vậy. Không cho ăn hơi sức đâu mà …bảo …
với …vệ ….
Khải Trọng cười cười:
– Mới nói chưa hết câu, anh đã nhảy vào miệng người ta ngồi rồi …
– Miệng anh lớn lắm hả? Sao có đủ chỗ cho tôi ngồi. Hoàng Anh lại cướp lời Khải Trọng.
– Hừ! Cái ông này cứ nó lãng nhách. Ham nói quá trời.
– Ham ăn mới sợ, ham nói thì tốt phải không Hải Thi? Hoàng Anh lại cười hì hì:
– Thôi! Im! Nghe tôi nói không?
Hoàng Anh ỉu xìu:
– Dạ nghe! Nói …!
Mọi người phì cười trước sự tranh cãi của hai người.
Khải Trọng bỗng trở nên nghiêm túc:
– Chúng tôi muốn nhờ anh một chuyện. Anh bảo vệ Hải Thi giùm, còn tôi bảo vệ Thủy Tiên, vừa rồi chúng định bắt cóc Hải Thi đó, anh biết chưa?
Hoàng Anh cũng không đùa nữa, anh ngạc nhiên:
– Thật sao? Mà này Khải Trọng bọn chúng là ai?
– Tôi nghĩ nó có liên quan đến chuyện ma trong khách sạn. Còn chủ mưu thì tôi chưa biết. Việc tôi giao gặp lão Tư thế nào rồi?
Hoàng Anh vui mừng trong khóe mắt:
– À! Anh nhắc tôi mới nhớ. Lão Tư này đáng nghi lắm, lão tìm gặp một người rất giống ông chủ, nhưng trẻ hơn và tiều tụy hơn. Tôi không biết tên …
Thủy Tiên mở to đôi mắt:
– Rất giống ba tôi à?
– Ðúng vậy.
– Anh biết ai không anh Trọng? Thủy Tiên nắm tay của Khải Trọng.
Anh hơi gật đầu chăm chú lắng nghe Hoàng Anh kể tiếp:
– Ông ta rất hung ác, hình như là một tên nghiện xì ke thì phải và đang rất cần tiền. Tôi nghe loáng đập vỡ … hắn bảo là đập vỡ cái gì đó … bắt cóc … Rồi tống tiền và theo dõi … Nhiều lắm nhưng nói chung là không rõ gì cả. Lão Tư cô biết là ai vậy không cô Thủy Tiên?
Thủy Tiên ngập ngừng:
– Biết và tôi cũng biết người nghiện xì ke mà anh nói giống ba tôi. Là chú Út của tôi. Chú ấy định làm gì?
– Tôi không rõ, bởi vì tôi đứng ở xa, sợ lão Tư thấy sẽ bị lộ.
– Ðược rồi anh cứ theo dõi lão Tư nghe chưa? Nhớ là báo ngay … Khải Trọng nó nhanh.
Thủy Tiên vẫn ngập ngừng:
– Em không tin là chú Út của em lại đòi bắt cóc em. Lúc nhỏ ông ấy thương em nhất mà.
Khải Trọng lắc đầu:
– Em quá tin người. Lúc nhỏ thương em, bây giờ ông ấy thương tiền và cơn nghiện hành hạ, ông ta thương bản thân ông ta hơn. Anh nghĩ điều gì cũng có thể xảy ra. Nhưng thôi chuyện này mình cứ đề phòng và để ý, đâu có ai làm gì chú Út em đâu.
Khải Trọng tỏ vẻ không hài lòng. Thủy Tiên cắn chặt môi cho khỏi bật khóc.
Cô nói như vậy là cô còn nghĩ chú Út rất tốt đẹp. Thật sự như mọi người nói thì quả thật hết thuốc trị, Thủy Tiên rất đau lòng. Mới nói, Khải Trọng đã không hiểu còn trách cô, mắt cô bé ươm ướt. Hoàng Anh thấy vậy Hoàng Anh giật giật cánh tay Khải Trọng ra hiệu anh dừng lại là vừa. Khải Trọng hiểu ý, anh vuốt tóc Thủy Tiên:
– Vì anh nóng lòng cho công việc của chúng ta, cho anh xin lỗi.
Thủy Tiên lắc đầu. Giọt nước mắt lăn nhanh trên má. Cô nép vào ngực anh giấu đi. Hoàng Anh mỉm cười ra hiệu Hải Thi bước đi trả lại không gian yên tĩnh của hai người. Họ ở bên nhau, nhưng mỗi người lại có một ý nghĩ riêng khó mà đoán được.
Khải Trọng trở về phòng làm việc của anh. Anh tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa bước vào. Anh khựng lại vì giấy tờ trên bàn vươn vãi. Ðây là phòng kín, anh đã tắt quạt làm gì mà bay xuống đất? Khải Trọng cúi xuống nhặt một tờ hóa đơn … Lạ nhỉ? Ai đã vào đây làm bừa bồn thế này. Hắn có chìa khóa riêng. chỉ cần anh cởi chiếc chìa khòa này và ông Tính … Ông Tính vào dây để làm gì mà không nói với anh. Vả lại dấu vết lục lọi giấy tờ chứng tỏ hắn muốn tìm gì?
Chúng vào bằng con đường nào? Anh ngồi xuống chiếc ghế trâm ngâm, đầu óc rối bời. Suy nghĩ rất lâu. Anh kéo nhẹ ngăn kéo ra định lấy gói thuốc. Gói thuốc biến mất anh sờ trúng tấm bìa cứng. Khải Trọng vội kéo ra:
bản đề án thiết kế ngôi nhà khách sạn Thủy Tiên sờ sờ trước mắt. Anh mắt Khải Trọng vui mừng, anh lướt nhanh trên mặt giấy.
– Dạ! Từ ngoài mang vào, thằng bé bán vé số thì phải, nó đưa cho tôi bảo tìm ông chủ.
Ông Tính bặm môi, đôi mắt giận dữ:
– Hừ! Nó làm như là tiền dư dã lắm. Nói nghe dễ quá cho nó một cây vàng để mua sự im lặng của nó. Nó muốn nói gì nào, ta không có tiền. Lão cứ tìm nó và trả lời ta với nó không có nợ nần gì với nhau. Ðừng đòi hỏi gì ở ta cả nghe chưa.
Nghe ông Tính hét lên, lão Tư sợ hãi lui dần, Khải Trọng nghĩ thầm có lẽ điều anh phán xét có phần đúng. Ông Tính giận dữ bỏ đi. anh vội đi tìm Thủy Tiên. Cô không có trong phòng mà đến nơi làm việc của Hải Thi, Khải Trọng cũng tìm đến đó.
Hải Thi vừa trông thấy anh vội lên tiếng:
– Có người tìm bạn kìa. Mới đi có một chút là đã đi tìm rồi, bạn thật diễm phúc.
Thủy Tiên cười nhẹ:
– Phúc hay họa làm sao biết được. Anh Trọng đêm nay chúng ta đi chơi nha.
– Em không sợ ma sao còn đòi đi chơi?
Thủy Tiên nũng nịu:
– Có anh ở bên em đâu có sợ. Vả lại có Hải Thi cô ấy cừ lắm.
Khải Trọng nhìn Hải Thi ngạc nhiên:
– Hải Thi làm gì mà em bảo là cừ?
– Anh biết không? Hai gã lưu manh cùng bắt cóc Hải Thi ra tận ngoài biển.
Vậy mà loáng một cái cô đã bơi vào bờ trước cặp mắt ngạc nhiên của bọn chúng.
– Nhưng bọn ấy là ai mà bắt cóc cô Hải Thi?
Hai Thi lắc đầu, cứ cười cười:
– Mục tiêu không phải là tôi mà là bạn đó Thủy Tiên.
– Hả! Chúng định bắt cóc mình để làm gì?
– Vụ này hình như có liên quan đến việc tranh chấp khách sạn của bạn đấy.
Khải Trọng lên tiếng:
– Sao cô biết?
– Tôi nghe chúng nói với nhau, tôi định liều vào sào huyệt của chúng, nhưng sợ tên răng vàng … Một mình uổng thân gái nên tôi bay trở về đây.
– Vậy mà mình không hay biết gì cả anh ạ, bên ngoài nó đồn ầm lên là khách sạn có ma, để cho mọi người không ai dám tới.
Hải Thi trề môi:
– Cách làm thật đê tiện. Một kiểu tranh giành không lành mạnh chút nào.
– Cần gì lành mạnh miễn kiếm được tiền được rồi.
Hải Thi nhìn Khải Trọng, cô nhắc nhở:
– Anh coi chừng Thủy Tiên đấy, bọn xấu đang nhắm vào cô ấy đó.
– Tôi có kế hoạch bảo vệ cô ấy. Theo tôi thì hình như trong khách sạn này có nội ứng.
Hải Thi gật đầu:
– Anh đoán đúng. Nếu không có sao chúng tôi vừa đến bãi biển đã có người đón bắt ngay. Nhưng cái quan trọng là tên nội ứng và cả tên chủ mưu sự việc này mình đều chưa biết tung tích thì làm sao?
– Vậy chúng ta cùng ra tay một lượt mới mong thắng chúng nó. Sách có câu … Biệt người, biết ta trăm trận trăm thắng …
Thủy Tiên lo lắng:
– Nhưng mình biết mình nhưng kẻ thủ thì mình chưa biết, làm sao mà chọi lại chúng.
Khải Trọng bẻ bẻ ngón tay:
– Em đừng lo, anh sẽ tìm ra bọn chúng nay mai, nếu em tìm giúp anh bản đề án đã mất …
– Hả? Chúng lấy mất bản đề án khách sạn này rồi sao?
Khải Trọng thấy Thủy Tiên có vẻ lo lắng, anh chọc quê cô:
– Tạm thời thì cho chúng giữ giùm mình. Theo cô bản đề án này quan trọng lắm phải không Thủy Tiên?
– Phải! Nó là cái tiền đề và là lý tưởng của bà em tạo ra. Chính vì vậy mà ba giữ lại khách sạn này để kỷ niệm bà nội em. Bà đã chắc chui gầy dựng cả đời.
Hải Thi thấy không khí hơi ngột ngạc, cô cất giọng xen vào:
– Thôi anh chia công việc cho chúng tôi thật cụ thể, chúng tôi sẽ giúp anh ngay.
– Ðược! Vậy thì bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ gom người lại. Mọi người góp một tay, tôi nghĩ con ma này chúng ta sẽ chộp được thôi.
– Nghĩa là anh xác định vụ việc này là do người làm chứ không phải ma? Hải Thi gằn giọng.
– Giờ anh chưa thể nói trước, nhưng anh rất nghi ngờ bởi có nhiều dấu vết mà chúng để lộ ….
– Ví dụ xem … Thủy Tiên lắng nghe.
Khải Trọng trầm ngâm như cố nhớ điều gì, anh nheo nheo đôi mắt:
– Chẳng hạn như chúng lấy cắp bản đề án kế hoạch ngôi nhà, chứng tỏ chúng có theo dõi anh, thứ nữa là ghi chữ …máu … lên bức tường, hoặc là việc bắt cóc Hải Thi.
Thủy Tiên ngẩng đầu lên nhìn anh:
– Anh cho là các sự việc liên quan? Còn hình ảnh bà em hiện ra rõ ràng anh giải thích thế nào? Bà ấy đâu còn là người?
Hải Thi gật đầu nhưng lại tỏ vẻ không tin:
– Ðúng rồi bà ấy là ma mà nhiều người thấy. Anh Trọng anh nghĩ sao?
Trọng cười:
– Chờ nhiều cái đầu chứ cái đầu tôi suy nghĩ không ra. Những người thông thái chỉ giúp tôi đi:
Hải Thi, Thủy Tiên, à còn Hoàng Anh, Ly Ly nữa …
Mọi người cười ồ. Hải Thi vui vẻ:
– Ðược rồi chúng ta sẽ hiệp lực một phen này chắc ma phải chạy cong giò.
Anh đã giao cho Hoàng Anh công việc gì chưa?
Khải Trọng gật đầu. Chợt có tiếng hỏi:
– Ai mới nhắc tôi vậy?
Mọi người quay lại, Hoàng anh đến tự bao giờ nhăn răng ra cười. Hải Thi chọc anh:
– Ai mà thèm nhắc anh! Chỉ có điều mọi người định cử đại diện đi bắt ma …
Không thể thiếu một người nên …
– Vậy tôi cũng quan trọng quá ha!
Khải Trọng vỗ vai bạn:
– Lúc nào cậu cũng là nhân vật quan trọng mà. Vậy các cô cử một mình cậu đi bắt giùm con ma trong khách sạn. Cậu có ý kiến gì không?
Hoàng Anh so vai rụt cổ:
– Í! Một mình … Còn các người làm gì?
– Chơi, đứng ngoài xem cậu lập chiến công.
Hoàng anh nhìn trân trối vào mọi người:
– Bộ thiệt vậy à? Cho người hỗ trợ …. Một mình tôi nghĩ mọi người khiêng tôi về quá.
– Tại sao vậy?
– Vì ma đâu chỉ sợ tôi, vả lại tôi bắt ma bằng cái gì, tôi đâu phải là phù thủy, càng không phải là thấy ếm … Xin lỗi các vị hãy tha cho tôi đi.
Vừa nói anh vừa chấp tay xá dài khiến mọi người đều tức cười:
– Sao lúc trước anh bảo anh là hiệp sĩ cứu khổ phò nguy. Hiệp sĩ gì mà thấy khổ đã chạy dài. Bây giờ cô Hải Thi nhờ anh làm không?
– Hải Thi nhờ anh à? Chuyện gì? Nói đi anh sẵn sàng.
Vừa nói vừa ưởn ngực ra phía trước, dáng điệu thì còm nhom nhưng được nợ cười luôn nở trên môi, làm cho Hoàng Anh trông thật dễ mến dễ gần:
– Cô nhờ anh là bảo vệ riêng cho cô chịu không?
– Hả! Là làm …tà lọt. …. – Tà lọt là cái gì?
– Là người ta đi đâu mình theo đó, người ta làm cái gì thì mình làm cái đó, người ta ăn gì thì …
– Thì mình coi họ ăn. Anh không được ăn, Khải Trọng chen vào.
Hoàng Anh dậm chân:
– Trời ơi! Người gì mà ác quá vậy. Không cho ăn hơi sức đâu mà …bảo …
với …vệ ….
Khải Trọng cười cười:
– Mới nói chưa hết câu, anh đã nhảy vào miệng người ta ngồi rồi …
– Miệng anh lớn lắm hả? Sao có đủ chỗ cho tôi ngồi. Hoàng Anh lại cướp lời Khải Trọng.
– Hừ! Cái ông này cứ nó lãng nhách. Ham nói quá trời.
– Ham ăn mới sợ, ham nói thì tốt phải không Hải Thi? Hoàng Anh lại cười hì hì:
– Thôi! Im! Nghe tôi nói không?
Hoàng Anh ỉu xìu:
– Dạ nghe! Nói …!
Mọi người phì cười trước sự tranh cãi của hai người.
Khải Trọng bỗng trở nên nghiêm túc:
– Chúng tôi muốn nhờ anh một chuyện. Anh bảo vệ Hải Thi giùm, còn tôi bảo vệ Thủy Tiên, vừa rồi chúng định bắt cóc Hải Thi đó, anh biết chưa?
Hoàng Anh cũng không đùa nữa, anh ngạc nhiên:
– Thật sao? Mà này Khải Trọng bọn chúng là ai?
– Tôi nghĩ nó có liên quan đến chuyện ma trong khách sạn. Còn chủ mưu thì tôi chưa biết. Việc tôi giao gặp lão Tư thế nào rồi?
Hoàng Anh vui mừng trong khóe mắt:
– À! Anh nhắc tôi mới nhớ. Lão Tư này đáng nghi lắm, lão tìm gặp một người rất giống ông chủ, nhưng trẻ hơn và tiều tụy hơn. Tôi không biết tên …
Thủy Tiên mở to đôi mắt:
– Rất giống ba tôi à?
– Ðúng vậy.
– Anh biết ai không anh Trọng? Thủy Tiên nắm tay của Khải Trọng.
Anh hơi gật đầu chăm chú lắng nghe Hoàng Anh kể tiếp:
– Ông ta rất hung ác, hình như là một tên nghiện xì ke thì phải và đang rất cần tiền. Tôi nghe loáng đập vỡ … hắn bảo là đập vỡ cái gì đó … bắt cóc … Rồi tống tiền và theo dõi … Nhiều lắm nhưng nói chung là không rõ gì cả. Lão Tư cô biết là ai vậy không cô Thủy Tiên?
Thủy Tiên ngập ngừng:
– Biết và tôi cũng biết người nghiện xì ke mà anh nói giống ba tôi. Là chú Út của tôi. Chú ấy định làm gì?
– Tôi không rõ, bởi vì tôi đứng ở xa, sợ lão Tư thấy sẽ bị lộ.
– Ðược rồi anh cứ theo dõi lão Tư nghe chưa? Nhớ là báo ngay … Khải Trọng nó nhanh.
Thủy Tiên vẫn ngập ngừng:
– Em không tin là chú Út của em lại đòi bắt cóc em. Lúc nhỏ ông ấy thương em nhất mà.
Khải Trọng lắc đầu:
– Em quá tin người. Lúc nhỏ thương em, bây giờ ông ấy thương tiền và cơn nghiện hành hạ, ông ta thương bản thân ông ta hơn. Anh nghĩ điều gì cũng có thể xảy ra. Nhưng thôi chuyện này mình cứ đề phòng và để ý, đâu có ai làm gì chú Út em đâu.
Khải Trọng tỏ vẻ không hài lòng. Thủy Tiên cắn chặt môi cho khỏi bật khóc.
Cô nói như vậy là cô còn nghĩ chú Út rất tốt đẹp. Thật sự như mọi người nói thì quả thật hết thuốc trị, Thủy Tiên rất đau lòng. Mới nói, Khải Trọng đã không hiểu còn trách cô, mắt cô bé ươm ướt. Hoàng Anh thấy vậy Hoàng Anh giật giật cánh tay Khải Trọng ra hiệu anh dừng lại là vừa. Khải Trọng hiểu ý, anh vuốt tóc Thủy Tiên:
– Vì anh nóng lòng cho công việc của chúng ta, cho anh xin lỗi.
Thủy Tiên lắc đầu. Giọt nước mắt lăn nhanh trên má. Cô nép vào ngực anh giấu đi. Hoàng Anh mỉm cười ra hiệu Hải Thi bước đi trả lại không gian yên tĩnh của hai người. Họ ở bên nhau, nhưng mỗi người lại có một ý nghĩ riêng khó mà đoán được.
Khải Trọng trở về phòng làm việc của anh. Anh tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa bước vào. Anh khựng lại vì giấy tờ trên bàn vươn vãi. Ðây là phòng kín, anh đã tắt quạt làm gì mà bay xuống đất? Khải Trọng cúi xuống nhặt một tờ hóa đơn … Lạ nhỉ? Ai đã vào đây làm bừa bồn thế này. Hắn có chìa khóa riêng. chỉ cần anh cởi chiếc chìa khòa này và ông Tính … Ông Tính vào dây để làm gì mà không nói với anh. Vả lại dấu vết lục lọi giấy tờ chứng tỏ hắn muốn tìm gì?
Chúng vào bằng con đường nào? Anh ngồi xuống chiếc ghế trâm ngâm, đầu óc rối bời. Suy nghĩ rất lâu. Anh kéo nhẹ ngăn kéo ra định lấy gói thuốc. Gói thuốc biến mất anh sờ trúng tấm bìa cứng. Khải Trọng vội kéo ra:
bản đề án thiết kế ngôi nhà khách sạn Thủy Tiên sờ sờ trước mắt. Anh mắt Khải Trọng vui mừng, anh lướt nhanh trên mặt giấy.
Comments for chapter "Chương 19"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận