Bảy ngôi làng ma - Chương 39
Nhịp thở càng lúc càng nhanh, Trương Vy phải lập tức uống thuốc chống xuyễn. Đợi đến lúc thuốc có tác dụng , hơi thở bình phục trở lại, Vy mới trở về thư phòng của chồng. Chồng đĩa phim kinh người vẫn còn để trên giá sách, chúng đang nhìn chằm chằm vào cô. Vy cả kinh, tim đập liên hồi, trước nay cô không hề biết chồng cô – Tạ Phi đã vẽ nhiều sự vật kinh dị như thế. Vô duyên vô cớ, trong đầu cô bỗng hiện các hình vẽ của “Bảy ngôi làng ma”.
Đối với trò chơi đáng sợ đó, trước nay Trương Vy vẫn không đồng ý với chồng. Những cảnh tượng hãi hùng, khủng bố đó, lại được chồng cô vẽ trong những bản phác thảo này. Cũng cùng nghề điện tử với chồng nhưng Trương Vy xưa nay không hề can thiệp đến công việc của chồng. Vì thế cô không hề biết đến, công việc viết phần mềm trò chơi này.
Lúc đó, một ý chí kiên cường chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí cô. Cô phải nhanh chóng tìm hiểu kỹ càng từng tí một công việc của chồng mình, hình như chỉ như thế cô mới có được toàn bộ con người anh. Với ý nghĩ đó, cô đã mở trò chơi mà không cần hỏi chồng có đồng ý không, tự mình mở chiếc máy tính xách tay chuyên dùng của chồng ra. Trong vô số hộp thoại, hơn một nửa là mã số lập trình. Lập trình là một công việc mang tính trí tuệ cực cao.
Tuy khô khan nhưng đối với người trong nghề lại rất cuốn hút, cần phải có chí và tính kiên nhẫn cao độ mới hoàn thành được công việc. Chỉ cần nhập sai một mã số thì toàn bộ công trình sẽ bị treo. Trước màn hình vi tính, Trương Vy đã đọc mấy chục bảng lập trình với ngôn ngữ C của chồng. Với ngôn ngữ C của máy tính, nếu không phải là người trong nghề nhìn sẽ như nhìn vào bức vách hoàn toàn không biết gì, nhưng vì đó là tâm huyết của chồng nên Vy quý nó như châu báu.
Cô truy tìm tới chân tơ kẽ tóc, chỉ cần tìm ra một manh mối nhỏ về nơi chồng cô thất lạc thì cô quyết không bỏ qua. Cứ thế, thời gian một buổi trưa trôi qua như chớp mắt. Vy đọc đến húp cả mí mắt vẫn không tìm được một chút tin tức nào có giá trị để cố tìm thấy chồng. Trong lúc buồn bã đóng máy, Vy đã vô tình phát hiện ra chiếc sim điện thoại ở nơi chỗ kín đáo này? Với tia hy vọng cuối cùng, Vy lắp chiếc thẻ nhớ kia vào điện thọai của mình.
Sau khi lắp xong, cô thấy trong thẻ có hai hộp thư, một hộp thư bình thường và một hộp kia là bảng lập trình trò chơi. Cô mở hộp thư bình thường ra trước, đó là một cuốn nhật ký rất dài. Thời gian cách đây mấy năm, có thể nói phần đầu của cuốn nhật ký là những dòng hồi ký.
Ngồi trên chiếc sô pha, cô ấn ngón tay vào nút mở bộ nhớ hộp thư ghi nhật ký. Cũng kể từ giây phút đó, cô ý thức sâu sắc rằng, từ đây không bao giờ còn tìm lại được tình cảm của những tháng ngày vợ chồng bên nhau như trước kia nữa.
Cuối cùng Vy cũng đã đọc hết toàn bộ cuốn nhật ký, chiếc di động dùng nhiều quá, mới sạc pin hồi sáng mà đã hết, máy tự động tắt. Giống như cục thịt biết đi, hai mắt Vy cô thần, cô hết đứng lại ngồi , rồi thay pin điện thoại như một thói quen. Vừa thay pin xong liền có ngay một cuộc điện thoại gọi đến, nhìn lại tên người gọi thì cô thấy đó là một nhà báo tên là Hồ Tử. Cũng theo quán tính cứ ấn nút “chấp nhận” thì vô tình lại nghe giọng nữ của một đầu dây khác gọi.
“A lô, xin hỏi cô có phải là Trương Vy không ạ, tôi là phóng viên tòa báo “Thân”, tên Đào Tử, tôi có số của cô trong máy của người bạn đồng nghiệp của tôi. Tôi có một số chuyện quan trọng cần phải nói trực tiếp với cô”.
Ánh mắt đờ đẫn, Trương Vy không còn động não được nữa, cô nói nhỏ:” Xin lỗi, cô Đào, tôi quả thực không còn tâm trí nào để trả lời phỏng vấn của cô nữa”.
“ Cô nhầm rồi”. – Đào Tử vội vàng giải thích: “Tôi muốn gặp cô chủ yếu là để bàn với cô về chuyện mất tích của chồng cô – Tạ Phi. Với tư liệu có được trong tay, thì ở trường đại học ở Tĩnh Ma không có hồ sơ nào chứng minh anh ấy đã học chính quy ở trường đó cả. Tôi lại cứ nghĩ, anh ấy tốt nghiệp đại học trong nước rồi mới sang Mỹ học thạc sĩ.”
Lắng nghe Đào Tử phân tích, Trương Vy không nhịn được, ngắt lời: “Xin lỗi, nếu cô tìm tôi với mục đích này thì tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu rõ.”
Bỗng cô không thể chịu được, người cứ run lên cầm cập, không nói được lời nào nữa. Cánh tay cầm điện thoại như đóng băng, cứng đơ ở tư thế đặt điện thoại bên tai, bên kia cô Đào nói:
“Cô Vy ạ, chúng tôi gọi điện cho cô không phải muốn li gián cô với Tạ Phi đâu. Nhưng người bạn đồng nghiệp của tôi là Hồ Tử – người đã từng phỏng vấn cô, vì chơi trò chơi do chồng cô viết mà đi viện rồi đấy, cậu ấy nằm trong viện không nói, không ăn, không còn tri giác gì cả, giống như người đã chết”.