Bảy ngôi làng ma - Chương 27
Hiệu em gọi to: “hỏi xem thử hắn có thấy anh tớ không?”
Lão Tứ dựng mày: “hỏi cái con khỉ mốc, nhìn hắn như thế làm sao hỏi được, hỏi thằng điên chi bằng hỏi cái đầu gối! Chúng ta cứ tiếp tục tìm đi thôi!”
Gã điên ngật ngà ngật ngưỡng đi vào ngôi miễu, Phong Vận Đan nhíu mày: “Anh Tứ à, hành lý của mọi người đều nằm ở đấy cả”
– Một người ở lại đây trông hành lý.
Thằng Béo đang lười đi, câu nói này làm hắn vui hết lớn, hắn đợi mỗi câu nói đó nên vội vàng nói ngay: “tôi, tôi ở lại đây trông hành lý cho mọi người”
Người trong làng không ai muốn nói chuyện nhiều với chúng tôi, trông thấy chúng tôi họ vẫn nở nụ cười chào nhau như hôm nào nhưng khi hỏi đến vấn đề gì thì họ tránh chúng tôi như tránh tử thần. Thực không thể nào hiểu được tại sao họ lại sợ chúng tôi đến thế.
Nghĩ đến chuyện này thì thật là hoang đường, theo lời ông Tứ bảo, thì chúng tôi mới là người sợ họ chứ tại sao họ lại sợ chúng tôi, hình như họ nghĩ chúng tôi không phải là người mà là hiện thân của quỷ dữ.
Chúng tôi ra ngoài miễu đi một vòng, thằng Hiệu em chỉ ngôi nhà trước mặt nói: “Kia là nhà của ông mổ lợn”
Quả nhiên, chúng tôi ngửi thấy một mùi thơm của thịt nướng nức mũi. Ngôi nhà của ông mổ lợn có vẻ khá hơn những nhà khác trong làng, nhưng dù sao thì trông vẫn cũ kỹ, trước bức tường đổ nát trước nhà có hai cây đèn lồng đã cũ, gió tạt mưa san cây đèn chỉ còn lại mấy cọng sườn tre và phía dưới lủng lẳng mấy miếng vải rách.
Cửa nhà vẫn đang mở, chúng tôi cẩn thận tiến vào. Trong sân vẫn là nền đất cát như ngoài đường, cỏ tạp mọc đầy cả lối đi, cây cọc gỗ bị dầm mưa dải nắng như chiếc răng ông già sắp rụng bao giờ không biết, thật không hiểu tại sao chủ nhà lại có thể sống trong ngôi nhà mục nát có thể sập bất cứ lúc nào này.
– Có ai không? Có phải nhà của bác bán thịt lợn đây không? thằng Hiệu em gọi lớn.
Chiếc cửa cũ nát của ngôi nhà từ từ mở ra nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy bóng dáng ai cả. Trong nhà tối om như mực, không thể nhìn thấy gì khi đứng bên ngoài. Chiếc cửa mở rỗng ra giống như chiếc mồm của ác quỷ, hình như nó đang chực chúng tôi lại gần rồi bất ngờ nuốt chửng lấy mấy người chúng tôi, Phong Vận Đan sợ hãi rút lui lại sau lưng tôi, nói khẽ trong tiếng run run: “không có ai trong nhà cả, là ngôi nhà… ma”
Khâu Lão Tứ nói: “đừng có cái kiểu thần hồn nát thần tính như thế” nói xong lão quát lớn: “xin hỏi có ai ở nhà không?”
– Đến mua tim lợn à? Giọng nói vọng ra từ trong nhà có vẻ uể oải, lười nhác, đó là giọng của một người đàn ông. “không phải cửa nhà vẫn để thế không đóng sao? mấy người cứ tự nhiên mà vào đi”
– Chúng tôi tìm người chứ không phải đến mua tim lợn. Khâu Lão Tứ định nhấc chân tiến vào nhà, nhưng nghĩ bụng lão bỗng dừng chân lại.
– Anh gì đấy ơi, anh có thấy anh tôi đâu không? Thằng Hiệu em lo lắng cho sự an nguy của anh mình nên không e dè như Khâu Lão Tứ.
– Anh tôi là người sáng sớm hôm nay đến nhà anh mua tim lợn ấy, không biết hôm nay anh ấy có ghé qua đây không?
– Không mua đồ thì đi đi, không có ai đến đây cả.
Âm thanh đó vẫn như cũ, nhưng nghe kỹ có vẻ như xa xôi kiểu gì ấy, giọng nói tỏ ra không quan tâm gì. So với dân trong làng thì người này là người đã nói chuyện nhiều nhất với chúng tôi.
– “Ối” thằng Hiệu em hét lớn rồi thụt lùi ra, khuôn mặt trắng bệch, trắng hơn cả giấy trắng.
– Sao thế? Khâu Lão Tứ đỡ thằng Hiệu em vừa hỏi.
– Gã… gã điên đó đang ngồi trong nhà kìa. Thằng Hiệu em sợ quá, nhủn hết gân cốt, thân thể to đùng của hắn đang dựa vào Khâu Lão Tứ.
Chúng tôi giật mình sợ hãi, gã điên kia không phải vừa rồi hắn ở miễu cơ mà? Sao giờ hắn lại ở đây? Phong Vận Đan mím môi nắm chặt lấy tay áo tôi bảo: “chúng ta… chạy nhanh thoát ra khỏi đây đi thôi”
Khâu Lão Tứ đẩy thằng Hiệu em cho tên Thư Sinh dìu, quay đầu gọi tôi: “Này tên râu xồm, hai chúng ta vào trong xem sao đi”
Nhà có ba gian, các chái nhà hai bên mở cửa chính hướng về phòng chủ, phòng bên trái có khói bốc lên ngùn ngụt, mùi thịt nướng thơm phứt quyện với mùi thịt tươi và mùi tanh của máu bay lên gian nhà chính. Phía sau gian chính đặt chiếc bàn bát đầy dầu mỡ, bên chiếc bàn một người ngồi bất động ra đấy, miệng hắn chảy đầy nước dải vì thèm thịt, hắn cười có vẻ mãn nguyện, hắn chính là gã điên hay hát ban đêm kia.
Thấy tình thế khó lường trước được khiến đầu óc tôi trống rỗng, không thể nào suy luận được gì nữa. Đầu óc của Lão Tứ cũng không được tỉnh táo, quay đầu lại vào trong phòng đó quát hỏi: “Ông chủ nhà! Lão điên kia vào đây từ lúc nào vậy?”
Một tên tuổi trạc trung niên, thân hình vạm vỡ cao lớn đi ra trong luồng khói ngùn ngụt, hắn túm lấy cổ áo của Lão Tứ quát: “Đừng có vào đây mà la lối lớn tiếng thế! Tao nghe tiếng quát là đầu tao điên lên, mày biết chưa?”
Khâu Lão Tứ như bị ngọng đi trước sự uy hiếp của gã kia, lão không biết phải nói hay làm gì nữa. Tôi vội vã đính chính: “Ông chủ à, vừa rồi tôi và Lão Tứ này thấy gã điên kia ở ngôi miễu trong làng, sao bây giờ hắn lại ở đây?”
– Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Tên điên kia là người nổi tiếng xuất thần nhập quỷ khắp ngôi làng này, hắn là con trai của tộc trưởng trong làng này. Hắn đến đâu cũng không cần chào hỏi hay báo trước cho ai cả. Tôi bận việc trong nhà làm sao biết hắn đến từ lúc nào? Đúng rồi, vừa rồi các anh gọi cửa, chính là hắn đã mở cửa đấy. Tên mổ lợn giận dữ quát: “còn nữa, là người vùng khác đến như các anh sao dám tự tiện vào trong miễu nghỉ, không sợ….”
– Không sợ gì? Nghe gã mổ lợn ấp úng không nói, tôi vội vàng ráo hỏi.
– Không sợ tổ tông giáng tội à? Gã mổ lợn sắc mặt khó chịu nói: “không mua gì thì đi đi, cút nhanh đi”
Gã điên ngồi bên chiếc bàn bát tiên cũng mở mồm cười, bắt chước dáng vẻ của tên mổ lợn làm ra dáng vẻ đuổi người đi: “cút đi mau, đi đi mau”
Khâu Lão Tứ đưa mắt ra hiệu cho tôi, nhân lúc gã mổ lợn thừ người ra tôi nhanh nhẹn chui qua nách hắn tiến vào trong phòng nấu ăn, khói nhiều quá không nhìn thấy rõ gì cả, trong góc phòng có mấy chiếc chum cao gần đầu người, bên các chiếc chum có bếp đất khá to, trên xà nhà trong phòng đang treo một vật gì đầy máu me…
Tim tôi đập thình thịch liên hồi, có phải vật bị treo kia là xác của thằng Hiệu anh?
– Mày làm gì thế? Tên mổ lợn túm lấy tôi kéo ra mắng “các ngươi ở vùng ngoài kia có phải đều là những kẻ mất lịch sự như các ngươi không?”
– Kia… kia là gì vậy? Tôi vội vội vàng vàng ấp a ấp úng chỉ vào vật treo trên xà nhà hỏi.
– Là một miếng thịt lợn sống, mẹ kiếp chúng mày, rốt cục chúng mày muốn gì? Chúng mày muốn ăn cắp bí quyết làm muối thịt lợn của ông mày sao?
Gã mổ lợn lấy tay đẩy tôi ra khỏi phòng, “chúng mày chưa nhìn thấy thịt lợn sống bao giờ à? nếu muốn xem thì vào mà xem, xem xong cút ngay cho ông mày”
Chúng tôi nhốn nháo chạy ra khỏi phòng bếp, trong căn phòng này, ngoài chân lợn, thủ lợn và mình lợn cũng như các dụng cụ mổ lợn ra không có gì nữa cả.
Sau khi ra khỏi nhà gã mổ lợn, trong lòng chúng tôi ai nấy đều như có thêm tảng đá nặng trĩu trong đầu, việc này quá quái dị, quá đáng sợ, quá khủng khiếp, chúng tôi hoàn toàn không ai ngờ trước được. Gã điên điên khùng khùng kia theo như lời tên mổ lợn bảo thì hắn là con trai của tộc trưởng trong làng, nhưng chắc gì, ai mà biết được hắn có những năng lực siêu nhiên nào đấy.
Chúng tôi đi vòng quanh ngôi miễu, cứ tìm những con đường nào chưa đi qua để tìm người. Thư Sinh vừa đi được chẳng bao lâu hắn cất giọng nói: “Đầu óc chúng ta đang rơi vào vũng xoáy của sự quái dị cả rồi, gã điên trong ngôi miễu kia có thể xuất hiện trong nhà tên mổ lợn được chứ. Thực ra, nếu bắt đầu từ chỗ đứng của mấy người chúng ta ở đây, hắn chạy đường tắt nhất định sẽ đến nhà tên mổ lợn kia trước chúng ta thôi”
Tên Thư Sinh này giải thích thật là chí lý, đúng vậy, chúng ta đi theo đường vòng tròn bao quanh ngôi miễu, còn gã điên kia nếu đi theo đường tắt thì dễ dàng đến nhà tên mổ lợn kia trước chúng ta thôi, thật đơn giản.