Bảy Lần Canh Cửa - Chương 8: Lá thư
Cái túi du lịch nhanh chóng được sắp xếp. Justus lại thấy chủ nhân ngôi nhà trong phòng làm việc được che tối, nơi ông ta đang đứng trước bể kính và quan sát con rắn bất động.
Justus hắng giọng, nhưng ông Carter không quay về phía cậu.
– Tôi đến đây để chia tay.
Carter gật đầu.
– Cậu biết đường về.
Justus giận sôi lên. Ông Carter này không phải chỉ thiếu công bằng, mà còn mất lịch sự đến quá sức chịu đựng!
– Tôi chờ xem liệu ông có thể tìm ra người nào đủ sức giải quyết câu đố của ông không. Và liệu khi đối mặt với một người trưởng thành ông có còn tỏ thái độ nghi ngờ và đặt ra cho anh ta một bài toán hầu như không thể giải được không?
Giờ thì ông Carter xoay về phía cậu.
– Theo tôi thì cậu đã có cơ hội để chứng minh tài năng của mình, nhưng cậu đã thất bại.
– Đó không phải là một cơ hội công bằng! – Justus giận trào lên. Không một ai có thể tìm thấy bảy cánh cửa mà không biết nó xoay quanh chuyện gì!
– Đó là lời khẳng định của kẻ thua cuộc – Carter lạnh lùng thêm vào.
Justus uất run người. Trong tích tắc đó, một tia chớp trí tuệ nổ bùng ra trong tâm khảm. Cậu nhớ đến một vật mà người làm vườn Montgomery đã nói đến. Một vật có thể hoàn toàn chẳng dính dáng đến vụ này, nhưng cũng có thể có tác dụng ngược lại. Một viên đạn bắn hú họa lên trời xanh, nhưng cũng đáng cho cậu bắn thử. Nếu Carter không phản ứng, Justus vẫn còn đủ thời gian để xoay người đi và bỏ về. Tới lúc đó thì vụ án này coi như được xử lý xong. Nhưng mà có thể… Justus bắn mũi tên của cậu đi:
– Chí ít ra ông cũng nên kể cho tôi nghe về lá thư.
Carter giật nảy người lên, mắt mở tròn.
Trúng hồng tâm?
– Thư nào?
– Ông biết rất rõ tôi muốn nói đến lá thư nào – Justus đoán chừng. Bản thân cậu không hề hiểu một chút gì.
– Từ đâu mà cậu biết về lá thư?
– Công tác thám tử, ông Carter – Justus nhọn lưỡi đáp. Đó là lý do tại sao ông gọi cho tôi. Nhưng sau khi kiểm tra, ông cho rằng khả năng của tôi chưa đạt yêu cầu. Thì tùy ý ông vậy. Ông đã có cơ hội của ông.
Justus nhìn thấy một ông Carter không nói lên thành lời. Hay quá. Cậu xoay người, muốn bước đi. Liệu ông Carter lần này có giữ cậu ở lại hay không, cậu cũng chẳng thèm quan tâm. Thám Tử Trưởng vừa là người nói câu cuối cùng, cậu đã thắng trong cuộc cãi cọ này, và Justus thấy trong người nhẹ nhõm hẳn.
– Chờ đã, Justus Jonas!
– Tại sao?
– Vì tôi muốn biết, cậu tìm được bao nhiêu thứ trong một đêm. Có phải cậu đã lục lọi phòng làm việc của tôi?
– Không. Ông cũng biết là phòng đó khóa kín. Còn tại sao tôi tìm được ra? Chuyện rất đơn giản, ông Carter: công việc của tôi là tìm thông tin, tôi đã bỏ ra nhiều năm trời cho chủ đề này. Các chi tiết dĩ nhiên là bí mật nghề nghiệp, tôi không muốn thổ lộ với ông. Cho chuyện này chắc là ông thông cảm được. Tôi…
– Thôi được! – Carter sỗ sàng ngắt lời cậu. Thôi được rồi. Được rồi. Cậu đã thuyết phục được tôi. Cậu được thuê làm vụ này.
– A ha.
– Đúng thế. Hài lòng chưa?
– Ông mới chính là người cần phải hài lòng với quyết định này, thưa ông, không phải tôi.
– Cái đó còn phải chờ xem sao. Và giờ thì nói cho tôi biết, làm sao cậu tìm ra được chuyện tai nạn và lá thư!
Justus xoay người trở lại, đặt túi xuống đất và ngồi vào ghế bành:
– Chuyện đó chẳng có gì quan trọng. Quan trọng hơn là chuyện hai anh bạn đồng nghiệp Peter Shaw và Bob Andrew của tôi sẽ mang đến đây những thông tin nào trong vòng 45 phút tới.
Carter ngạc nhiên.
– Thế là có nghĩa sao? Các bạn… đồng nghiệp của cậu… tìm thông tin gì? Hai người đó đã đến đây đâu.
– Tôi đã dùng điện thoại yêu cầu họ điều tra một số việc – Justus giải thích ngắn gọn. Chúng ta nên tận dụng khoảng thời gian cho tới khi họ tới đây để bàn luận lại tất cả các chi tiết một lần nữa.
– Có vẻ như cậu đã biết tất cả rồi.
– Cũng có thể như thế thật – Thám Tử Trưởng điềm đạm đáp. Nhưng cũng có thể tôi đã phạm những sai lầm nho nhỏ trong quá trình điều tra, và vì thế mà tốt hơn là ông nên kể trực tiếp cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện. Chỉ có thế tôi mới tin chắc là mình hiểu đúng mọi chi tiết. Thế, chuyện lá thư xảy ra cụ thể ra sao?
Ông Carter nhìn cậu một lúc, vẻ lưỡng lự. Trông như thể ngay bây giờ ông ta đã lại xoay sang hối hận vì cái quyết định giao vụ điều tra này cho Bộ Ba???. Nhưng rồi ông ta tự khích lệ mình.
– Chờ chút! Tôi sẽ cho cậu xem! – Ông ta rời phòng trong giây lát rồi quay trở lại, trong tay cầm một bì thư, đưa nó cho Justus. Tôi không biết ai đã gửi cho tôi lá thư này. Mà cũng không biết lý do. Kẻ gửi thư chắc phải là một người mà tôi đã từng quen biết trong khoảng thời gian chín tháng trời mà nay tôi không nhớ lại được nữa. Tất cả những khả năng khác đều là vô nghĩa. Nhưng tôi nói nhiều mà làm gì, chắc cậu đã biết tất cả rồi.
Justus chẳng hề biết chút gì, nhưng giờ thì cậu phải cố gắng giữ cho vững cú lòe bịp. Cậu gật đầu và quan sát thật kỹ bì thư. Phần địa chỉ được in trên một miếng dán. Lớp giấy trắng đầy vết bẩn: trông như thể ông Carter đã cầm nó nhiều lần trong tay.
– Lá thư đến lúc nào vậy?
– Cách đây mười ngày. Hoàn toàn bình thường bằng đường bưu điện.
Justus quan sát dấu bưu điện.
– Nó được gửi ở gần đây.
– Chuyện đó thì hẳn rõ. Còn gì nữa? Cho những kiến thức loại này tôi đâu có cần nhờ đến thám tử.
Justus rút lá thư ra khỏi bì. Rõ ràng là không cần phải cẩn thận trong vấn đề dấu vân tay. Nếu có dấu tay nào ở đây thì chúng cũng đã bị những ngón tay của ông Carter chùi đi từ lâu rồi.
Lá thư được viết bằng máy tính. Trên đó đề:
“Nếu anh muốn có lại được hồi ức của anh, Casper, hãy bắt đầu trong chính ngôi nhà của anh. Hãy tìm hốc ngầm nằm sau bảy lần canh cửa điên khùng, và anh sẽ thấy một câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của mình!”
Justus buông lá thư xuống.
– Và ông thậm chí không thể đoán được người nào có thể là kẻ đã gửi thư cho ông?
– Không.
– Hay câu chuyện bảy lần cửa này có ý nghĩa gì?
– Nếu không thì cần thám tử làm gì?
– Tôi đoán rằng, mặc dù vậy ông vẫn tự mình đi tìm những cánh cửa đó.
– Chẳng có mấy mà tìm – Carter bực bội đáp. Tôi sống nhiều năm trong nhà này rồi. Tôi biết mọi ngóc ngách. Những cánh cửa duy nhất đáng chú ý đến là cánh cổng ngoài vườn và cánh cửa ra vào của ngôi nhà. Nếu người ta kể đến cả những khuôn cửa hai cánh trong nhà, thì chỉ còn thêm cửa vào phòng Salon lớn và vào phòng ăn. Qua đó, tổng số là bốn.
– Thêm vào đó là bức vẽ cánh cửa trong phòng Salon – Justus bổ sung – Năm.
– Bức tranh trên tường thì dính dáng gì đến câu đố này?
– Cái đó tôi không biết. Nhưng sẽ rất ngạc nhiên nếu nó không có một mối liên quan. “Hãy bắt đầu trong chính ngôi nhà của anh…” – Justus đưa tay cấu cấu môi dưới – Đúng là có phần rắc rối. Ông có tin vào lời khẳng định trong bức thư này không?
– Ý cậu muốn hỏi ra sao, với chuyện tôi tin hay là không?
– Ông có thật sự nghĩ rằng ông sẽ có lại được trí nhớ của mình một khi tìm thấy hốc ngầm đó?
– Cái đó tôi không biết – Carter giận bùng lên. Nhưng tôi đã làm biết bao nhiêu việc để giúp cho trí nhớ quay trở lại. Không một chuyện nào mang lại kết quả. Lá thư này là cơ hội cuối cùng của tôi. Và tôi sẽ không bỏ qua. Tôi phải tìm cho được bảy lần cửa đó, cậu nghe không!
Justus gật đầu.
– Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Thế nhưng dòng suy nghĩ của cậu lúc đó đã tiến thêm một bước nữa. Carter chỉ nhìn thấy bức thư này. Đối với ông ta đó là mảnh giấy chứa một tia hy vọng, hầu như một lời hứa hẹn mà ông ta đang bám vào nó như kẻ chết đuối bám vào một cọng rơm. Ông ta không nhìn thấy rằng, bức thư rất có thể mang một ý nghĩa khác hẳn. Nhưng Justus không để lộ sự nghi ngờ của cậu. Những suy nghĩ đang hiện lên trong óc não cậu lúc này chỉ có thể chia sẻ với Bob và Peter, chứ không phải với ông Carter. Đột ngột, cậu đổi đề tài:
– Ông có nói, đêm hôm qua ông ở bên bờ biển.
Carter bối rối.
– Đúng.
– Ông làm cách nào ra được chỗ đó? Tôi không phát hiện được con đường nào dẫn xuống dưới mặt nước.
– Cũng chẳng có con đường nào đâu, ít nhất là không phải một con đường dành cho người ở ngoài nhà. Người ta phải đi qua tầng hầm, ở đó có một cầu thang dẫn xuống nước.
– Liệu ông có thể chỉ cho tôi cầu thang đó?
– Để làm gì?
Justus thở dài.
– Ông Carter. Nếu ông muốn tôi tìm ra bảy lần cửa đang được che giấu trong ngôi nhà này, thì ít nhất tôi cũng phải biết rõ ngôi nhà này như bản thân ông vậy. Mà tầng hầm thì là một phần trong nhà. Đấy là còn chưa kể đến khía cạnh chìa khóa cho các câu đố bí hiểm và các bí mật thường có khuynh hướng được giấu trong tầng hầm. Tầng áp mái cũng là một địa điểm được ưa thích, nhưng ngôi nhà này không có tầng áp mái. Vậy là còn tầng hầm.
– Cậu sẽ không tìm thấy ở đó một cánh cửa nào – ông Carter tiên đoán.
– Tôi rất muốn tự mình rút ra kinh nghiệm đó.
– Thôi được – Carter thở dài – Chút nữa tôi sẽ đưa cho cậu chìa khóa xuống tầng hầm, để bạn bè nhà các cậu tha hồ mà xem xét. Tôi chỉ khuyên một điều: đừng có làm ầm! Và đừng bao giờ nghĩ ra chuyện nhảy xổ cả bộ ba mà bao vây lấy tôi, hay những gì mà trẻ con – xin lỗi, thiếu niên – trong độ tuổi các cậu thường làm.
– Chắc chắn chúng tôi sẽ không nhảy bổ bao vây lấy ông và sẽ chú ý đến yêu cầu của ông trong khi làm việc, thưa ông
– Tôi hy vọng thế.
– Ông cứ an tâm.