Bảy Đêm Quái Đản - Chương 36
Cả ba người đứng nhìn nhau như vậy mà chẳng nói một lời nào. Vai của Thạch Nham như nặng trĩu xuống, có người từ ở đằng sau đập vào vai anh với một cánh tay lạnh như đá. Thạch Nham quay đầu nhìn nhưng chẳng thấy ai cả.
Thạch Nham lại bị vỗ một cái nữa vào vai, anh ghét nhất là bị người khác trêu chọc, quay người lại mới phát hiện Thẩm Thiên đứng ngay đằng sau mình.
Thạch Nham chuyển từ sự tức giận thành vui mừng, đấm Thẩm Thiên một cái “Thằng này về rồi mà không nói một câu!”
Thẩm Thiên không nói gì, chỉ nhìn vào mọi người cười.
Triệu Dục Tịnh sầm sì mặt, nói với Thạch Nham với vẻ không vừa ý “Chúng tôi từ xa tới đây vậy mà anh chẳng mời chúng tôi vào phòng sao?”
Thạch Nham như vừa tỉnh cơn mơ “Em xem, anh vừa bị mọi người dọa cho suýt thì ngất xỉu, mau vào phòng đi, vào phòng đi”. Thực ra trong đầu Thạch Nham vẫn nghi ngờ cả ba người, anh sợ rằng con ma sẽ là một trong những thành viên của Hội kể chuyện ma này.
Bốn người bước vào phòng, căn phòng trắng bệch.
Thạch Nham nói “Cả ba cùng hẹn tìm tôi hả?”
Cả ba người cười gật đầu.
Thạch Nham sốt ruột nói “Tìm tôi có việc gì không?”
“Vừa rồi chẳng nói là tìm để chơi một trò chơi sao?”
Thạch Nham giọng lo lắng pha chút bồn chồn “Trò gì?”
Thẩm Thiên hỏi tiếp “Anh đã gặp ma bao giờ chưa?”
Thạch Nham gật đầu, lại lắc vì rốt cuộc anh vẫn chưa hiểu gì.
Thẩm Thiên nói “Hôm nay chúng ta chơi trò tìm ma đi, để ma hiện hình”.
Để ma hiện hình? Chỉ có cách này mới khiến con ma hiện hình, nếu biết ai là ma thì không cần sợ như vậy nữa, dù cho kết quả có là ai thì cũng phải tìm cách kéo con ma ra ngoài ánh sáng.
Thạch Nham nghĩ đi nghĩ lại rồi đồng ý, anh không muốn để việc này tiếp tục khiến anh phải sợ hơn nữa, vẫn biết rằng kết quả cuối cùng sẽ rất khủng khiếp.
Nếu chết cũng phải biết được bộ dạng của ma như thế nào? Thạch Nham tham gia trò chơi này.
Quy tắc chơi như sau:
Bốn người sắp xếp đứng vào bốn góc của căn phòng màu trắng, đèn tắt hết, sau đó mặt ngước lên trần nhà. Trò chơi bắt đầu, một người trong số bốn người đó sẽ tiến đến góc tường khác, rồi vỗ vào vai người đứng góc đó. Tiếp đó người bị vỗ vai liền theo cách đó để mò đến một góc tường khác phương mà mọi người thống nhất với nhau là theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ, sau đó tiếp tục vỗ vào vai của người tiếp theo. Cứ như vậy mà chơi, nhưng nều bạn đi vào hóc tường nào mà góc đó không có người thì bạn phải ho lên một tiếng, sau đó tiếp tục đến góc tiếp theo khi nào đến hóc có người đứng mới thôi.
Nghe xong phần giới thiệu của trò chơi. Thạch Nham có phần yên tâm, đây là trò anh đã từng chơi. Kết thúc của trò chơi là “Sau khi chơi một lúc sẽ phát hiện có lúc không có tiếng ho, vậy chứng tỏ góc đó có người và có người vẫn tiếp tục đi không bao giờ dừng. Vậy trò chơi đã xuất hiện thêm được một người và người này là ai?”
Đáp án sẽ là “Người này là ma”.
Còn nhớ một năm trước, khi còn ở trong ký túc xá, Thạch Nham đã từng chơi trò này và chơi được một lúc thì kết thúc. Trong màn đêm u tối, khi vài mình bị một cánh tay buốt giá vỗ vào, ai cũng đều giật bắn mình rồi hét lên một tiếng. Và mọi người nhanh chóng kết thúc trò chơi, đẩy cửa bạt mạng ra ngoài. Lúc đó tuổi còn nhỏ, giờ đã qua cái giai đoạn đó rồi. Bây giờ nghĩ lại và so sánh những lần gặp ma thì trò chơi này chẳng có gì là to tát cả.
Trò chơi mà họ sắp chơi ở đây thì có phần khác đi một chút, đó là khi phát hiện có thêm một người thì phải bật đèn ngay, lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ hình dạng của con ma.
Những chuyện kỳ lạ mà gần đây Thạch Nham gặp phải nhiều đến mức thôi thúc anh tham gia vào trò chơi với một tâm trạng hứng thú, anh muốn biết ai trong bọn họ là con ma đó, chỉ có biết được sự thực thì mới xua tan cảm giác sợ hãi của anh. Cho nên anh giơ tay đồng ý ngay.
Trò chơi bắt đầu.
Tất cả đèn đều được tắt, cái rèm cửa kéo che kín không có một tia sáng nào, cả không gian là một màn đêm bao trùm, căn phòng không có một tiếng động gì. Cảm giác trong đêm tối căn phòng này trở nên vô cùng thần bí và khủng khiếp. Bốn người họ loạng choạng lê từng bước như sên bò.
Thạch Nham là người bắt đầu trò chơi, là người lần mò trong đêm tối để vỗ vai người ở góc kia. Trò chơi rất ly kỳ và hồi hộp. Xung quanh im ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mà thôi.
Tay anh mò mẫm theo tường, hai chân đi về phía trước, cũng không biết là bao lâu cuối cùng cũng đi đến được góc tường tiếp theo. Đôi tay run rảy của anh đập vào người ở phía trước, người đó bị đập nhưng không nói một lời và mò từng bước tìm người ở góc tường tiếp theo.
Bốn người đứng ở bốn góc tường và chờ đợi trong im lặng, tâm lý càng bị dồn nén mỗi lúc một nặng nề hơn. Những câu chuyện kể về ma trước kia cứ hiển hiện trong đầu mỗi người.
Trong tĩnh lặng không nhìn thấy gì hết mà chỉ nghe tiếng bước chân soàn soạt, Thạch Nham chú ý lắng nghe phân việt sự xa gần của âm thanh.
Không biết là bao lâu sau tiếng ho đã làm đứt đoạn những suy nghĩ xa xôi khủng khiếp của anh. Tiếp đó có người dùng tay đập vào vai anh, anh tiếp tục đi lần theo tường. Từ từ đi đến sau lưng của người tiếp theo, dùng bàn tay lạnh ngắt của mình đánh vào lưng lạnh ngắt của người đó. Người đó lại lần mò đi tiếp. Thạch Nham cảm thấy cảm giác giác lạnh kinh khủng.
Vai của Thạch Nham tiếp tục lại bị đập như thế, anh biết là họ đã đi được một vòng, tay và lưng của mọi người đều rất lạnh. Có thể họ cũng cảm thấy có gì đó khác thường nhưng không giải thích được sự bất thường đó. Thạch Nham không nghe thấy tiếng ho. Và cách giải thích duy nhất khi không nghe thấy tiếng ho đó là giữa họ đã có thêm một người.
Mọi người sợ như muốn thét lên, cơ hội đã đến! Trước khi tắt đèn bắt đầu trò choi Thạch Nham đã nhớ kỹ vị trí công tắc bật đèn, anh nhanh chóng mò đến chỗ đó và ấn thật mạnh vào công tắc.
Căn phòng bỗng chốc sáng rực lên, mọi người dáng vẻ sợ hãi, Thạch Nham chớp chớp mắt rồi nhanh chóng mở to mắt ra nhìn xem rốt cục ai là ma?
Dưới ánh sáng của đèn, chính giữa phòng đột nhiên có một người xuất hiện, cả bốn góc tường tính cả Thạch Nham đều có người đứng, vậy vị trí giữa này là vừa mới xuất hiện thêm một người.
Người này đeo một cái mặt nạ trông vô cùng hung dữ, đang há to miệng ra đổ lộ cái lưỡi dính đầy máu.
Ma đột nhiên hiện hình làm cho cả bốn người họ đều sợ hãi, không ngờ cái cách này lại hiệu quả vậy, nhưng chỉ là không biết tại sao nó lại phải đeo mặt nạ?
Nhưng không sao, vì có ba người bạn ở bên cạnh, Thạch Nham không thấy run sợ vì thêm người là thêm mạnh, cho dù là chết đi thì cũng có người làm bạn xuống suối vàng cùng. Còn đỡ hơn la cả nỗi sợ hãi khi một mình ở dưới tầng hầm.
Nghĩ một hồi anh kinh ngạc khi phát hiện Triệu Dục Tịnh, Trương Khiết và Thẩm Thiên cả ba đều đã biến mất. Con ma đeo mặt nạ bắt đầu nghiến răng ken két rồi cười khanh khách và từ từ tiến về phía anh.
Thạch Nham vô cùng lo sợ và vội vàng gọi “Trương Khiết, Thẩm Thiên mọi người đi đâu rồi? Á…”
Không có ai trả lời, tiếng hét của anh càng làm con ma chú ý và nó xông đến anh càng nhanh hơn.
Con ma rất nhanh tiến lại gần chỗ Thạch Nham, nó không muốn màng đến tiếng hét của anh, không biết có chuyện gì đã xảy ra mà đầu nó bỗng nhiên phun ra máu, máu chảy thành dòng ở phía sau chiếc mặt nạ. Chỗ nào cũng thấy máu, đầu và mặt nạ đều dính, ngay đến quần áo cũng bị dính bê bết máu. Máu chảy ròng ròng xuống đất.
Thạch Nham quay người định chạy nhưng đã bị con ma túm lại, cánh tay của nó lạnh giá cứng lại như cây gỗ. Bàn tay lạnh và ướt của nó bám lấy Thạch Nham và anh cảm giác toàn thân da gà nổi lên, răng rung lên cầm cập, hai chân như muốn mềm ra. Trong lúc sợ hãi lại chẵng thấy ba người bạn đâu, đúng là bạn bè thế đó! Thạch Nham vừa sợ vừa tức giận, không biết nên làm thế nào mới được.
Con quỷ túm lấy cổ anh với hắn tay nhớt nhớt lạnh giá, tay nó càng thít càng chặt, mặt Thạch Nham đỏ lên ngạt thở.
Thạch Nham lại bị vỗ một cái nữa vào vai, anh ghét nhất là bị người khác trêu chọc, quay người lại mới phát hiện Thẩm Thiên đứng ngay đằng sau mình.
Thạch Nham chuyển từ sự tức giận thành vui mừng, đấm Thẩm Thiên một cái “Thằng này về rồi mà không nói một câu!”
Thẩm Thiên không nói gì, chỉ nhìn vào mọi người cười.
Triệu Dục Tịnh sầm sì mặt, nói với Thạch Nham với vẻ không vừa ý “Chúng tôi từ xa tới đây vậy mà anh chẳng mời chúng tôi vào phòng sao?”
Thạch Nham như vừa tỉnh cơn mơ “Em xem, anh vừa bị mọi người dọa cho suýt thì ngất xỉu, mau vào phòng đi, vào phòng đi”. Thực ra trong đầu Thạch Nham vẫn nghi ngờ cả ba người, anh sợ rằng con ma sẽ là một trong những thành viên của Hội kể chuyện ma này.
Bốn người bước vào phòng, căn phòng trắng bệch.
Thạch Nham nói “Cả ba cùng hẹn tìm tôi hả?”
Cả ba người cười gật đầu.
Thạch Nham sốt ruột nói “Tìm tôi có việc gì không?”
“Vừa rồi chẳng nói là tìm để chơi một trò chơi sao?”
Thạch Nham giọng lo lắng pha chút bồn chồn “Trò gì?”
Thẩm Thiên hỏi tiếp “Anh đã gặp ma bao giờ chưa?”
Thạch Nham gật đầu, lại lắc vì rốt cuộc anh vẫn chưa hiểu gì.
Thẩm Thiên nói “Hôm nay chúng ta chơi trò tìm ma đi, để ma hiện hình”.
Để ma hiện hình? Chỉ có cách này mới khiến con ma hiện hình, nếu biết ai là ma thì không cần sợ như vậy nữa, dù cho kết quả có là ai thì cũng phải tìm cách kéo con ma ra ngoài ánh sáng.
Thạch Nham nghĩ đi nghĩ lại rồi đồng ý, anh không muốn để việc này tiếp tục khiến anh phải sợ hơn nữa, vẫn biết rằng kết quả cuối cùng sẽ rất khủng khiếp.
Nếu chết cũng phải biết được bộ dạng của ma như thế nào? Thạch Nham tham gia trò chơi này.
Quy tắc chơi như sau:
Bốn người sắp xếp đứng vào bốn góc của căn phòng màu trắng, đèn tắt hết, sau đó mặt ngước lên trần nhà. Trò chơi bắt đầu, một người trong số bốn người đó sẽ tiến đến góc tường khác, rồi vỗ vào vai người đứng góc đó. Tiếp đó người bị vỗ vai liền theo cách đó để mò đến một góc tường khác phương mà mọi người thống nhất với nhau là theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ, sau đó tiếp tục vỗ vào vai của người tiếp theo. Cứ như vậy mà chơi, nhưng nều bạn đi vào hóc tường nào mà góc đó không có người thì bạn phải ho lên một tiếng, sau đó tiếp tục đến góc tiếp theo khi nào đến hóc có người đứng mới thôi.
Nghe xong phần giới thiệu của trò chơi. Thạch Nham có phần yên tâm, đây là trò anh đã từng chơi. Kết thúc của trò chơi là “Sau khi chơi một lúc sẽ phát hiện có lúc không có tiếng ho, vậy chứng tỏ góc đó có người và có người vẫn tiếp tục đi không bao giờ dừng. Vậy trò chơi đã xuất hiện thêm được một người và người này là ai?”
Đáp án sẽ là “Người này là ma”.
Còn nhớ một năm trước, khi còn ở trong ký túc xá, Thạch Nham đã từng chơi trò này và chơi được một lúc thì kết thúc. Trong màn đêm u tối, khi vài mình bị một cánh tay buốt giá vỗ vào, ai cũng đều giật bắn mình rồi hét lên một tiếng. Và mọi người nhanh chóng kết thúc trò chơi, đẩy cửa bạt mạng ra ngoài. Lúc đó tuổi còn nhỏ, giờ đã qua cái giai đoạn đó rồi. Bây giờ nghĩ lại và so sánh những lần gặp ma thì trò chơi này chẳng có gì là to tát cả.
Trò chơi mà họ sắp chơi ở đây thì có phần khác đi một chút, đó là khi phát hiện có thêm một người thì phải bật đèn ngay, lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ hình dạng của con ma.
Những chuyện kỳ lạ mà gần đây Thạch Nham gặp phải nhiều đến mức thôi thúc anh tham gia vào trò chơi với một tâm trạng hứng thú, anh muốn biết ai trong bọn họ là con ma đó, chỉ có biết được sự thực thì mới xua tan cảm giác sợ hãi của anh. Cho nên anh giơ tay đồng ý ngay.
Trò chơi bắt đầu.
Tất cả đèn đều được tắt, cái rèm cửa kéo che kín không có một tia sáng nào, cả không gian là một màn đêm bao trùm, căn phòng không có một tiếng động gì. Cảm giác trong đêm tối căn phòng này trở nên vô cùng thần bí và khủng khiếp. Bốn người họ loạng choạng lê từng bước như sên bò.
Thạch Nham là người bắt đầu trò chơi, là người lần mò trong đêm tối để vỗ vai người ở góc kia. Trò chơi rất ly kỳ và hồi hộp. Xung quanh im ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mà thôi.
Tay anh mò mẫm theo tường, hai chân đi về phía trước, cũng không biết là bao lâu cuối cùng cũng đi đến được góc tường tiếp theo. Đôi tay run rảy của anh đập vào người ở phía trước, người đó bị đập nhưng không nói một lời và mò từng bước tìm người ở góc tường tiếp theo.
Bốn người đứng ở bốn góc tường và chờ đợi trong im lặng, tâm lý càng bị dồn nén mỗi lúc một nặng nề hơn. Những câu chuyện kể về ma trước kia cứ hiển hiện trong đầu mỗi người.
Trong tĩnh lặng không nhìn thấy gì hết mà chỉ nghe tiếng bước chân soàn soạt, Thạch Nham chú ý lắng nghe phân việt sự xa gần của âm thanh.
Không biết là bao lâu sau tiếng ho đã làm đứt đoạn những suy nghĩ xa xôi khủng khiếp của anh. Tiếp đó có người dùng tay đập vào vai anh, anh tiếp tục đi lần theo tường. Từ từ đi đến sau lưng của người tiếp theo, dùng bàn tay lạnh ngắt của mình đánh vào lưng lạnh ngắt của người đó. Người đó lại lần mò đi tiếp. Thạch Nham cảm thấy cảm giác giác lạnh kinh khủng.
Vai của Thạch Nham tiếp tục lại bị đập như thế, anh biết là họ đã đi được một vòng, tay và lưng của mọi người đều rất lạnh. Có thể họ cũng cảm thấy có gì đó khác thường nhưng không giải thích được sự bất thường đó. Thạch Nham không nghe thấy tiếng ho. Và cách giải thích duy nhất khi không nghe thấy tiếng ho đó là giữa họ đã có thêm một người.
Mọi người sợ như muốn thét lên, cơ hội đã đến! Trước khi tắt đèn bắt đầu trò choi Thạch Nham đã nhớ kỹ vị trí công tắc bật đèn, anh nhanh chóng mò đến chỗ đó và ấn thật mạnh vào công tắc.
Căn phòng bỗng chốc sáng rực lên, mọi người dáng vẻ sợ hãi, Thạch Nham chớp chớp mắt rồi nhanh chóng mở to mắt ra nhìn xem rốt cục ai là ma?
Dưới ánh sáng của đèn, chính giữa phòng đột nhiên có một người xuất hiện, cả bốn góc tường tính cả Thạch Nham đều có người đứng, vậy vị trí giữa này là vừa mới xuất hiện thêm một người.
Người này đeo một cái mặt nạ trông vô cùng hung dữ, đang há to miệng ra đổ lộ cái lưỡi dính đầy máu.
Ma đột nhiên hiện hình làm cho cả bốn người họ đều sợ hãi, không ngờ cái cách này lại hiệu quả vậy, nhưng chỉ là không biết tại sao nó lại phải đeo mặt nạ?
Nhưng không sao, vì có ba người bạn ở bên cạnh, Thạch Nham không thấy run sợ vì thêm người là thêm mạnh, cho dù là chết đi thì cũng có người làm bạn xuống suối vàng cùng. Còn đỡ hơn la cả nỗi sợ hãi khi một mình ở dưới tầng hầm.
Nghĩ một hồi anh kinh ngạc khi phát hiện Triệu Dục Tịnh, Trương Khiết và Thẩm Thiên cả ba đều đã biến mất. Con ma đeo mặt nạ bắt đầu nghiến răng ken két rồi cười khanh khách và từ từ tiến về phía anh.
Thạch Nham vô cùng lo sợ và vội vàng gọi “Trương Khiết, Thẩm Thiên mọi người đi đâu rồi? Á…”
Không có ai trả lời, tiếng hét của anh càng làm con ma chú ý và nó xông đến anh càng nhanh hơn.
Con ma rất nhanh tiến lại gần chỗ Thạch Nham, nó không muốn màng đến tiếng hét của anh, không biết có chuyện gì đã xảy ra mà đầu nó bỗng nhiên phun ra máu, máu chảy thành dòng ở phía sau chiếc mặt nạ. Chỗ nào cũng thấy máu, đầu và mặt nạ đều dính, ngay đến quần áo cũng bị dính bê bết máu. Máu chảy ròng ròng xuống đất.
Thạch Nham quay người định chạy nhưng đã bị con ma túm lại, cánh tay của nó lạnh giá cứng lại như cây gỗ. Bàn tay lạnh và ướt của nó bám lấy Thạch Nham và anh cảm giác toàn thân da gà nổi lên, răng rung lên cầm cập, hai chân như muốn mềm ra. Trong lúc sợ hãi lại chẵng thấy ba người bạn đâu, đúng là bạn bè thế đó! Thạch Nham vừa sợ vừa tức giận, không biết nên làm thế nào mới được.
Con quỷ túm lấy cổ anh với hắn tay nhớt nhớt lạnh giá, tay nó càng thít càng chặt, mặt Thạch Nham đỏ lên ngạt thở.
Comments for chapter "Chương 36"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận