Bảy Đêm Quái Đản - Chương 34
Anh hoảng sợ hét, lao chạy. Chạy lên cầu thang, anh phát hiện cầu thang dốc đứng.
Anh vẫn cảm giác có vật bám ngay ở đằng sau lưng mình, hoảng sợ không biết gì nữa, cứ thục mạng chạy lên trên, chạy hết một tầng rồi mà vẫn là cầu thang.
Không còn đường nào khác, anh quay đầu ngược lại với ý nghĩ đối mặt với con quỷ cứ bám theo mình.
Anh cảm nhận được cái bóng đen đó ngày càng tiến gần hơn như muốn bao trùm toàn bộ thân xác anh.
Anh cứ chạy, chạy một mạch mười mấy tầng, nhưng… phía dưới vẫn là cầu thang.
Anh hoảng sợ.
Có chuyện gì xảy ra? Mình thừa biết nhà này chỉ có bốn tầng và một tầng hầm, sao lại có thể nhiều tầng thế này. Rốt cuộc là nó thông đến đâu đây?
Trong cái không gian tối tăm này, anh chạy xuống tiếp hai tầng nữa và cảm thấy tuyệt vọng thực sự.
Một bầu u tối những đường nét mờ ảo, đây đâu phải là căn nhà quen thuộc nơi anh ở, nó đã biến thành một nơi lạ kỳ. Anh vã mồ hôi và hy vọng đây chỉ là giấc mơ chứ không phải một thực tế phũ phàng.
Lại xuống thêm một tầng nữa, anh đứng im và quan sát xem mình đang ở đâu.
Nơi đây có vẻ giống chỗ mình ở, lại có mấy cánh cửa thông gió, trên đó đều có tầm biển.
Anh lấy bật lửa soi để nhìn tầng -1603.
Con tim như bay ra khỏi lồng ngực, anh vội vàng chạy ngược lại. Anh chỉ nghe thấy bước chân vội vàng và tiếng thở hồng hộc của mình.
Xuất hiện một bóng đen đứng ngay ở góc tầng chỉ chực sẵn chờ anh đi qua. Đó là một người mặc một cái áo gió màu đen đứng lặng lẽ trong bóng tối và không nói một lời nào.
Thạch Nham không còn con đường nào nữa, đành cắm đầu chạy thẳng về phía trước, đến gần với bóng đen, tim anh đập thình thịch.
Một bước, hai bước, ba bước… tiến sát dần, anh cố gắng nhìn kỹ vào bóng đen, lấy hết sức bình sinh để vượt qua cảm giác sợ hãi này.
Trong bóng tối anh cảm thấy cái bóng đen này rất quen, dường như là bạn anh vậy?
Thạch Nham trấn tĩnh một chút, anh đứng lại và nhìn cái bóng đó.
Cái bóng lên tiếng, Thạch Nham nghe giọng nói nhận ra Thượng Gia Bằng. Tiến sát gần hơn qua ánh sáng le lói thì quả thực là anh ta, Thạch Nham thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghe bên tai tiếng nói chậm rãi của Thượng Gia Bằng: “Hôm nay là cuối tuần, sao lại không kể chuyện?”
Thạch Nham “Chỉ còn mỗi mình tôi, còn kể gì nữa, mấy hôm nay anh đi đâu vậy?”
Thượng Gia Bằng “Tôi đi công tác vừa về, bây giờ đang tìm anh để kể chuyện ma đây?”
Thạch Nham nổi da gà khi nghe giọng của bạn, Thượng Gia Bằng lạnh nhạt không giống với anh ta thường ngày hay cười hay nói. Cũng có thể vì dưới này nhiệt độ xuống thấp cho nên cả hai đều cảm thấy giá lạnh.
Thạch Nham “Chúng ta lên phòng tôi kể chuyện đi, ở đây tối quá”.
Thượng Gia Bằng cười nhạt: “Trước kia chẳng phải là chúng ta vẫn hay kể chuyện ở những nơi tối như thế này hay sao?”
Thạch Nham “Vậy chúng ta vừa đi vừa kể vậy, ở đây lạnh quá!”
Thượng Gia Bằng nghe xong “Ừ, quãng đường này tương đối dài, tôi sẽ vừa đi vừa kể cho anh nghe một câu chuyện mà tôi đi công tác được nghe”.
Thạch Nham thực sự không muốn nghe kể chuyện nữa, chỉ muốn nhanh chóng quay về nhà, lên chỗ có ánh sáng, chỗ ấm áp hơn. Cho nên anh giả vờ như đang nghe, nhưng kỳ thực là bước chân của anh càng đi càng nhanh.
Có hai anh em ngoại tỉnh làm việc trong thành phố, vì tiết kiệm tiền nhà nên chuyển đến một nơi được cho là có ma. Mặc dù tiết kiệm được tiền thuê nhà nhưng hai người cũng rất sợ, họ hẹn nhau nếu buổi tối ai đi làm về nhà trước thì đợi người kia ở ngoài nhà rồi mới cùng nhau lên gác.
Có một hôm người em mãi 12 giờ đêm mới về nhà, thấy người anh đang ngồi đợi dưới cột đèn cảm thấy trong lòng rất ấm cúng, vội chạy lại “Anh, em xin lỗi về muộn để anh phải đợi lâu!”.
Người anh “Không sao, hai anh em mình dã hẹn nhau rồi mà”, và hai người bước vào nhà đi lên thang máy.
Trong thang máy, người em lại nói với anh: “Đợi chúng mình kiếm được tiền sẽ chuyển đến nơi khác, em luôn có cảm giác sống ở đây cứ ghê ghê”. Người anh đứng bên cạnh đáp “Ừ”.
Thang máy dừng ở tầng hai anh em ở, người em lấy chìa khóa mở cửa vào phòng, người anh đang đứng ở đằng sau nói “Anh không vào đâu!”. “Hả, anh sao vậy?” người em hỏi.
Hư hư… cùng với tiềng cười lạnh nhạt quái đản kia, người anh nói “Ta có giống anh ngươi không?”. Lúc này điện thoại người em rung lên và nghe thấy giọng nói “Em ơi, anh phải làm thêm ở công ty, anh đang trên đường về, đợi anh nhé!”
Câu chuyện này Thạch Nham đã được nghe, nhưng trong không gian này khiến anh sởn cả tóc gáy. Bước chân càng vội vã chỉ mong nhanh thoát khỏi cái địa ngục này. Anh không dám nhìn sang bạn mình. Thoảng bên tai: “Mày thấy tao giống Thượng Gia Bằng không?”
Thạch Nham vội hét lên một tiếng và ngất xỉu trên đất.
Tỉnh lại anh thấy mình đang nằm trong phòng của mình, ngủ trên chiếc giường của mình. Một cơn ác mộng.
Sáu giờ tối, đầu anh nặng trĩu nghĩ lại những gì vừa xảy ra. Lúc nãy anh ra khỏi cửa cũng là sáu giờ tối. Lẽ nào… thời gian ngừng trôi? Nhưng anh thề rằng mình đã ở trong cái thang gác đó ít ra cũng cả tiếng đồng hồ,s ao bây giờ vẫn chỉ là sáu giờ tối.
Thạch Nham càng nghĩ càng nghĩ càng thấy sợ, bỗng có tiếng “bập bập” từ đâu vọng lại làm anh thất thanh hét toáng lên.
Anh không muốn mình ở trong phòng, anh muốn ra ngoài.
Xuống nhà lấy ô tô, mấy ngày nay đi làm việc cho công ty thường xuyên rất muộn mới về, nên anh đánh cả xe về nhà. Anh quyết định lái xe đi vòng vòng một chút ngắm cảnh đêm và muốn trốn tránh cái nơi đáng sợ này.
Anh lái xe, trên đường vẫn nghĩ không biết chuyện vừa rồi xảy ra là thật hay mê.
Cầm chắc tay lái nhưng không biết mình lái đi đâu, trên đường xe cộ vẫn đi lại như mắc cửi.
Anh nhớ lại một vài chuyện, một vài người mà anh đã gặp. Gặp gỡ một vài người đều làm cho cuộc sống của anh có chút thay đổi. Có những sự thay đổi lại là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.
Nếu lúc đầu không chuyển đến đây thì anh cũng không thể quen được những người bạn thích kể chuyện ma và cũng không có những việc xảy ra ly lỳ sau này. Đương nhiên cũng không phải lang thang ngoài đường nửa đêm như thế này.
Có sáu người chỉ có năm người ở. Vậy trong họ ai là ma, hay… Tất cả họ đều là ma? Họ sau khi kể chuyện xong thì không chết cũng là biến mất, sao lại có sự trùng hợp thế? Nhất định ở đây phải có mối liên hệ nào đó, vắt óc ra suy nghĩ phân tích mà vẫn không có câu trả lời.
Sao dưới tầng hầm lại gặp Thượng Gia Bằng với dáng vẻ lạnh lùng, lẽ nào anh ta chính là ma?
Nghĩ đến những chuyện này đều lam anh sợ sợ, anh cố gắng gượng và ý thức rất rõ là mình đang lái xe.
Nhưng không biết lái xe được bao lâu, có tiếng “bụp” và chiếc xe bỗng chao đảo, anh không làm chủ được tay lái của mình. Đúng là đen đủi, xe bị nổ lốp.
Ngay lập tức anh rút điện thoại gọi cho trung tâm cứu hộ, nhưng điện thoại không hề có sóng, anh đi vòng vòng hy vọng có thể vớt vát được ti tín hiệu.
Anh đi đi lại lại, bỗng đằng sau xuất hiện một cái xe cũ màu đỏ đi qua anh. Liếc mắt nhìn thấy người ngồi sua xe quay đầu lại nhìn mình. Ồ chẳng ai xa lạ, đó là Vương Thổ.
Vương Thổ? Chẳng phải anh ta đã chết rồi sao? Sao lại ở đây?
Thạch Nham chút nữa thì ngất xỉu.
Anh sững người trong giây lát “Mình gặp ma thật rồi!”
Tối màu đông rét căm căm cộng với sự sợ hãi và khi ra khỏi cửa anh chỉ mặc vội có một chiếc áo len làm anh ớn lạnh.
Từ khi nhìn thấy Vương Thổ, anh luôn có cảm giác bóng tối của cái chết lúc nào cũng bám theo như muốn cướp đi sinh mạng của anh vậy.
Phải làm sao bây giờ? Mình trốn vào đâu bây giờ? Tôi muốn tìm một chỗ để ẩn nấp. Cách đấy không xa có một nhà nghỉ, ở đó nhất định có người, ở đó có thể an toàn hơn một chút.
Anh vẫn cảm giác có vật bám ngay ở đằng sau lưng mình, hoảng sợ không biết gì nữa, cứ thục mạng chạy lên trên, chạy hết một tầng rồi mà vẫn là cầu thang.
Không còn đường nào khác, anh quay đầu ngược lại với ý nghĩ đối mặt với con quỷ cứ bám theo mình.
Anh cảm nhận được cái bóng đen đó ngày càng tiến gần hơn như muốn bao trùm toàn bộ thân xác anh.
Anh cứ chạy, chạy một mạch mười mấy tầng, nhưng… phía dưới vẫn là cầu thang.
Anh hoảng sợ.
Có chuyện gì xảy ra? Mình thừa biết nhà này chỉ có bốn tầng và một tầng hầm, sao lại có thể nhiều tầng thế này. Rốt cuộc là nó thông đến đâu đây?
Trong cái không gian tối tăm này, anh chạy xuống tiếp hai tầng nữa và cảm thấy tuyệt vọng thực sự.
Một bầu u tối những đường nét mờ ảo, đây đâu phải là căn nhà quen thuộc nơi anh ở, nó đã biến thành một nơi lạ kỳ. Anh vã mồ hôi và hy vọng đây chỉ là giấc mơ chứ không phải một thực tế phũ phàng.
Lại xuống thêm một tầng nữa, anh đứng im và quan sát xem mình đang ở đâu.
Nơi đây có vẻ giống chỗ mình ở, lại có mấy cánh cửa thông gió, trên đó đều có tầm biển.
Anh lấy bật lửa soi để nhìn tầng -1603.
Con tim như bay ra khỏi lồng ngực, anh vội vàng chạy ngược lại. Anh chỉ nghe thấy bước chân vội vàng và tiếng thở hồng hộc của mình.
Xuất hiện một bóng đen đứng ngay ở góc tầng chỉ chực sẵn chờ anh đi qua. Đó là một người mặc một cái áo gió màu đen đứng lặng lẽ trong bóng tối và không nói một lời nào.
Thạch Nham không còn con đường nào nữa, đành cắm đầu chạy thẳng về phía trước, đến gần với bóng đen, tim anh đập thình thịch.
Một bước, hai bước, ba bước… tiến sát dần, anh cố gắng nhìn kỹ vào bóng đen, lấy hết sức bình sinh để vượt qua cảm giác sợ hãi này.
Trong bóng tối anh cảm thấy cái bóng đen này rất quen, dường như là bạn anh vậy?
Thạch Nham trấn tĩnh một chút, anh đứng lại và nhìn cái bóng đó.
Cái bóng lên tiếng, Thạch Nham nghe giọng nói nhận ra Thượng Gia Bằng. Tiến sát gần hơn qua ánh sáng le lói thì quả thực là anh ta, Thạch Nham thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghe bên tai tiếng nói chậm rãi của Thượng Gia Bằng: “Hôm nay là cuối tuần, sao lại không kể chuyện?”
Thạch Nham “Chỉ còn mỗi mình tôi, còn kể gì nữa, mấy hôm nay anh đi đâu vậy?”
Thượng Gia Bằng “Tôi đi công tác vừa về, bây giờ đang tìm anh để kể chuyện ma đây?”
Thạch Nham nổi da gà khi nghe giọng của bạn, Thượng Gia Bằng lạnh nhạt không giống với anh ta thường ngày hay cười hay nói. Cũng có thể vì dưới này nhiệt độ xuống thấp cho nên cả hai đều cảm thấy giá lạnh.
Thạch Nham “Chúng ta lên phòng tôi kể chuyện đi, ở đây tối quá”.
Thượng Gia Bằng cười nhạt: “Trước kia chẳng phải là chúng ta vẫn hay kể chuyện ở những nơi tối như thế này hay sao?”
Thạch Nham “Vậy chúng ta vừa đi vừa kể vậy, ở đây lạnh quá!”
Thượng Gia Bằng nghe xong “Ừ, quãng đường này tương đối dài, tôi sẽ vừa đi vừa kể cho anh nghe một câu chuyện mà tôi đi công tác được nghe”.
Thạch Nham thực sự không muốn nghe kể chuyện nữa, chỉ muốn nhanh chóng quay về nhà, lên chỗ có ánh sáng, chỗ ấm áp hơn. Cho nên anh giả vờ như đang nghe, nhưng kỳ thực là bước chân của anh càng đi càng nhanh.
Có hai anh em ngoại tỉnh làm việc trong thành phố, vì tiết kiệm tiền nhà nên chuyển đến một nơi được cho là có ma. Mặc dù tiết kiệm được tiền thuê nhà nhưng hai người cũng rất sợ, họ hẹn nhau nếu buổi tối ai đi làm về nhà trước thì đợi người kia ở ngoài nhà rồi mới cùng nhau lên gác.
Có một hôm người em mãi 12 giờ đêm mới về nhà, thấy người anh đang ngồi đợi dưới cột đèn cảm thấy trong lòng rất ấm cúng, vội chạy lại “Anh, em xin lỗi về muộn để anh phải đợi lâu!”.
Người anh “Không sao, hai anh em mình dã hẹn nhau rồi mà”, và hai người bước vào nhà đi lên thang máy.
Trong thang máy, người em lại nói với anh: “Đợi chúng mình kiếm được tiền sẽ chuyển đến nơi khác, em luôn có cảm giác sống ở đây cứ ghê ghê”. Người anh đứng bên cạnh đáp “Ừ”.
Thang máy dừng ở tầng hai anh em ở, người em lấy chìa khóa mở cửa vào phòng, người anh đang đứng ở đằng sau nói “Anh không vào đâu!”. “Hả, anh sao vậy?” người em hỏi.
Hư hư… cùng với tiềng cười lạnh nhạt quái đản kia, người anh nói “Ta có giống anh ngươi không?”. Lúc này điện thoại người em rung lên và nghe thấy giọng nói “Em ơi, anh phải làm thêm ở công ty, anh đang trên đường về, đợi anh nhé!”
Câu chuyện này Thạch Nham đã được nghe, nhưng trong không gian này khiến anh sởn cả tóc gáy. Bước chân càng vội vã chỉ mong nhanh thoát khỏi cái địa ngục này. Anh không dám nhìn sang bạn mình. Thoảng bên tai: “Mày thấy tao giống Thượng Gia Bằng không?”
Thạch Nham vội hét lên một tiếng và ngất xỉu trên đất.
Tỉnh lại anh thấy mình đang nằm trong phòng của mình, ngủ trên chiếc giường của mình. Một cơn ác mộng.
Sáu giờ tối, đầu anh nặng trĩu nghĩ lại những gì vừa xảy ra. Lúc nãy anh ra khỏi cửa cũng là sáu giờ tối. Lẽ nào… thời gian ngừng trôi? Nhưng anh thề rằng mình đã ở trong cái thang gác đó ít ra cũng cả tiếng đồng hồ,s ao bây giờ vẫn chỉ là sáu giờ tối.
Thạch Nham càng nghĩ càng nghĩ càng thấy sợ, bỗng có tiếng “bập bập” từ đâu vọng lại làm anh thất thanh hét toáng lên.
Anh không muốn mình ở trong phòng, anh muốn ra ngoài.
Xuống nhà lấy ô tô, mấy ngày nay đi làm việc cho công ty thường xuyên rất muộn mới về, nên anh đánh cả xe về nhà. Anh quyết định lái xe đi vòng vòng một chút ngắm cảnh đêm và muốn trốn tránh cái nơi đáng sợ này.
Anh lái xe, trên đường vẫn nghĩ không biết chuyện vừa rồi xảy ra là thật hay mê.
Cầm chắc tay lái nhưng không biết mình lái đi đâu, trên đường xe cộ vẫn đi lại như mắc cửi.
Anh nhớ lại một vài chuyện, một vài người mà anh đã gặp. Gặp gỡ một vài người đều làm cho cuộc sống của anh có chút thay đổi. Có những sự thay đổi lại là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.
Nếu lúc đầu không chuyển đến đây thì anh cũng không thể quen được những người bạn thích kể chuyện ma và cũng không có những việc xảy ra ly lỳ sau này. Đương nhiên cũng không phải lang thang ngoài đường nửa đêm như thế này.
Có sáu người chỉ có năm người ở. Vậy trong họ ai là ma, hay… Tất cả họ đều là ma? Họ sau khi kể chuyện xong thì không chết cũng là biến mất, sao lại có sự trùng hợp thế? Nhất định ở đây phải có mối liên hệ nào đó, vắt óc ra suy nghĩ phân tích mà vẫn không có câu trả lời.
Sao dưới tầng hầm lại gặp Thượng Gia Bằng với dáng vẻ lạnh lùng, lẽ nào anh ta chính là ma?
Nghĩ đến những chuyện này đều lam anh sợ sợ, anh cố gắng gượng và ý thức rất rõ là mình đang lái xe.
Nhưng không biết lái xe được bao lâu, có tiếng “bụp” và chiếc xe bỗng chao đảo, anh không làm chủ được tay lái của mình. Đúng là đen đủi, xe bị nổ lốp.
Ngay lập tức anh rút điện thoại gọi cho trung tâm cứu hộ, nhưng điện thoại không hề có sóng, anh đi vòng vòng hy vọng có thể vớt vát được ti tín hiệu.
Anh đi đi lại lại, bỗng đằng sau xuất hiện một cái xe cũ màu đỏ đi qua anh. Liếc mắt nhìn thấy người ngồi sua xe quay đầu lại nhìn mình. Ồ chẳng ai xa lạ, đó là Vương Thổ.
Vương Thổ? Chẳng phải anh ta đã chết rồi sao? Sao lại ở đây?
Thạch Nham chút nữa thì ngất xỉu.
Anh sững người trong giây lát “Mình gặp ma thật rồi!”
Tối màu đông rét căm căm cộng với sự sợ hãi và khi ra khỏi cửa anh chỉ mặc vội có một chiếc áo len làm anh ớn lạnh.
Từ khi nhìn thấy Vương Thổ, anh luôn có cảm giác bóng tối của cái chết lúc nào cũng bám theo như muốn cướp đi sinh mạng của anh vậy.
Phải làm sao bây giờ? Mình trốn vào đâu bây giờ? Tôi muốn tìm một chỗ để ẩn nấp. Cách đấy không xa có một nhà nghỉ, ở đó nhất định có người, ở đó có thể an toàn hơn một chút.
Comments for chapter "Chương 34"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận