Bảy Đêm Quái Đản - Chương 33
Trò chơi kinh dị
Mấy ngày nay trong nhà chỉ còn lại một mình Thạch Nham, mấy người bạn không biết đi đâu mất, ngôi nhà to như thế này mà chỉ có một mình anh thật là trống trải. Đặc biệt là Trương Khiết – người vừa kết thúc câu chuyện ma tuần trước cũng chẳng thấy mặt, đi đâu mà cũng chẳng chào một tiếng. Trong căn nhà này cứ cuối tuần đều có một người biến mất?
Những câu chuyện của mấy tuần trước luôn ẩn hiện trong đầu anh. Nó ám ảnh làm anh dường như không có lối thoát.
Từ sau cái chết của Vương Thổ, cảnh sát lúc nào cũng mò tới, nơi đây như là tâm điểm của họ vậy, nhưng xét về khía cạnh nào đó một mình sống ở đây cũng không có gì là đáng sợ lắm.
Mấy ngày nay anh đều xem thông tin thuê nhà, căn nhà này sắp bị giải tỏa, mặc dù có rất nhiều nhà để thuê nhưng chỗ thì cách xa cơ quan, chỗ thì giá thuê lại quá đắt. Trong thời gian này anh đang đắn đo suy nghĩ lựa chọn, cuối tuần lại đến.
Anh bất giác ngồi thừ mặt ở trên ghế, hôm nay không có ai kể chuyện, thần kinh đang quen ở trạng thái lo lắng. Nghe tiếng tích tắc không ngừng của chiếc đồng hồ treo trên tường, anh như muốn nghẹt thở.
Mở máy tính tìm các thông tin thuê nhà mới nhất, anh mở QQ ra xem. Hôm nay bạn trên mạng sao ít thế này, có thể là do cuối tuần. Anh chào hỏi qua loa, anh nhận được lời nhắn của Triệu Dục Tịnh “Hôm nay tôi đến tìm anh!”.
Thạch Nham vội trả lời “Có chuyện gì vậy?”
Một hồi lâu không thấy trả lời, xem lại thì không thấy Triệu Dục Tịnh trên mạng nữa. Nghĩ đến mấy người bạn, thường ngày mọi người tíu tít ở bên nhau rất thân thiết. Từ hồi lập hội kể chuyện ma thì bọn họ cứ lần lượt biến mất, không đi công tác thì cũng là về nhà, còn có những người không biết đi đâu, sao lại có sự trùng hợp đến vậy, hay là đã có sự sắp xếp trước?
Ngồi một mình trong phòng, Thạch Nham nghĩ. Lúc đầu chính anh là người đưa ra ý kiến thành lập Hội kể chuyện ma, tính đến tuần này đến lượt anh là người thứ bảy kể chuyện. Những câu chuyện mà các bạn anh kể đều rất hay, kinh hồn, rùng rợn. Bây giờ còn lại mình anh kể cảm thấy thật vô vị.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy hai vệt sáng xanh bên ngoài ban công cứ nhấp nháy. Không biết là thứ gì, anh chưa gặp bao giờ và cứ ngồi ngắm những vệt sáng đó.
Thạch Nham ngồi rất lâu. Ngồi không chẳng có chuyện gì làm, anh đi đi lại lại trông như tập thể dục vậy, rồi coi giờ: đã 6 giờ tối rồi.
Nghĩ đến sau người bạn, thường ngày rất ít khi vào trong phòng của họ, ngày nào cũng như ngày nào đều bận rộn, khi trở về cũng đã muộn. Những ngày cuối tuần anh đều lượn qua các phòng nhưng họ cũng đã tắt đèn nên cũng chẳng biết được trong phòng mọi người như thế nào?
Hôm nay chẳng có việc gì, anh muốn vào phòng các bạn anh xem họ bày trí thế nào. Thạch Nham nghĩ vậy, vác ngay một cái ghế đứng lên ngó xem các phòng qua hướng cửa thông gió. Phòng đầu tiên rất đơn giản, giống như ký túc xá sinh viên. CHỉ có một cái gường đơn, một cái bàn học. Phòng thứ hai cũng vậy,có thêm một mô hình xe tăng kiểu mới trên tủ đầu giường. Và các phòng còn lại anh phát hiện phòng nào cũng đều trống rỗng như không có người ở. Gió từ đâu thổi vào dãy hành lang làm anh ớn lạnh.
Thật lạ, lúc mới chuyển vào mỗi người một phòng. Anh không hề phát hiện có ai chuyển ra, mà tại sao chỉ có năm phòng có người ở, cộng cả phòng anh là sáu phòng. Vậy còn một người ở đâu?
Có một người đã không ở đây, nhưng nhất định đã tham gia hội kể chuyện ma ngay từ những ngày đầu tiên. Rốt cuộc thì người đó là ai trong số họ?
Cứ nghĩ đến anh lại cảm thấy rùng mình.
Trong nhà còn có một tầng hầm, biết đâu có người ở dưới đó?
Anh đi xuống tầng hầm, càng xuống càng tối. Trong nhà yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng bước chân nặng trĩu của chính mình.
Xuống hết cầu thang tầng hầm. Một bóng đen vù qua, mặt anh như bị một thứ gì đó tạt vào cảm thấy đau rát.
Một con mèo với anh mắt xanh sáng quắc. Vốn đã sợ, con mèo xuất hiện làm anh giật mình. Thạch Nham tức giận, nổi cáu, anh nhặt hòn gạch ném con mèo “Xem mày còn dọa người được nữa không?”
Đèn dưới tầng hầm bật sáng, bên trong toàn là đồ bỏ đi – những thứ đồ mà những người thuê trước kia bỏ lại như chum nước, xe đạp trẻ con, bao đựng, v.v…
Khu này cũng sắp phá nên cũng chẳng ai dọn dẹp làm gì.
Thạch Nham ngó xung quanh, ở đây làm sao người có thể ở được, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Anh đi một vòng không phát hiện có vết tích của ai sống ở dưới này.
Anh chuẩn bị đi lên nhưng tính hiếu kỳ níu anh lại và anh tìm thấy trong tầng hầm còn có một căn phòng nhỏ đóng kín.
Căn phòng đó từ xưa đã nghe nói có người treo cổ chết ở đây.
Anh thích mạo hiểm cho nên muốn biết ở đây thực sự đã có chuyện lạ gì xảy ra?
Anh đã từng xem và được nghe những câu chuyện kinh dị, họ đều nói rằng trong những căn phòng đã có người treo cổ chết thì thường biến thành ổ quỷ, anh không tin vào điều này nếu không tận mắt được chứng kiến.
Anh ngập ngừng đẩy cửa phòng vào.
Một bàu âm u hiện ra trước mặt. Giây phút đó tuy có một cảm giác quay cuồng nhưng anh vẫn hiên ngang lắm. Lần tìm công tắc bật đèn, anh bắt đầu khám phá căn phòng này.
Toàn bụi bặm mạng nhện, có một đầu dây buộc vào cái cột, đầu kia buộc thành vòng tròn giống như là dây treo cổ khi người ta hành hình. Nơi đây đã kết thúc cuộc đời của bao nhiêu con người? Xem ra ở đây đã lâu lắm không hành quyết ai.
Trong phòng chẳng có đồ đạc gì, ngoài một cái giường sắt gỉ. Sát bên tường có một cái ghế sofa bị gãy một chân được lót bằng mấy quyển sách cũ kỹ.
Lúc này có một ít bụi từ trên dây thừng lả tả rơi xuống, cảm giác cánh cửa phía sau lưng đang nhẹ đóng lại. Quay đầu nhìn không phát hiện ra thứ gì.
Đây không biết có phải là nơi nên ở lại hay không, đi được hai bước thì có tiếng “cạch cạch”, bóng đèn vụt tắt. Cánh cửa hé lộ ra một cái hang sâu hoắm như muốn nuốt chửng tất cả, kể cả ánh sáng. Tim anh muốn vỡ ra vì sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi cái tầng hầm khủng khiếp này, bước chân dồn dập hơn nhưng cảm giác như có vậy gì đóbám theo làm anh run sợ.
Mấy lần quay đầu lại không thấy gì, chỉ có vết chân của anh in trên nền nhà đầy bụi mà thôi. Càng bước càng nhanh nhưng cảm giác như cầu thang càng lúc càng dài hơn, nó như kéo dài vô tận. Vật gì đó cứ bám sát anh, quay đầu lại đều chỉ có gió thổi mà không thấy một bóng người nào.
Anh nhìn lại lần nữa thì trước mặt là cái dây treo cổ chính là cái thòng lọng anh đã thấy trong kho.
Mấy ngày nay trong nhà chỉ còn lại một mình Thạch Nham, mấy người bạn không biết đi đâu mất, ngôi nhà to như thế này mà chỉ có một mình anh thật là trống trải. Đặc biệt là Trương Khiết – người vừa kết thúc câu chuyện ma tuần trước cũng chẳng thấy mặt, đi đâu mà cũng chẳng chào một tiếng. Trong căn nhà này cứ cuối tuần đều có một người biến mất?
Những câu chuyện của mấy tuần trước luôn ẩn hiện trong đầu anh. Nó ám ảnh làm anh dường như không có lối thoát.
Từ sau cái chết của Vương Thổ, cảnh sát lúc nào cũng mò tới, nơi đây như là tâm điểm của họ vậy, nhưng xét về khía cạnh nào đó một mình sống ở đây cũng không có gì là đáng sợ lắm.
Mấy ngày nay anh đều xem thông tin thuê nhà, căn nhà này sắp bị giải tỏa, mặc dù có rất nhiều nhà để thuê nhưng chỗ thì cách xa cơ quan, chỗ thì giá thuê lại quá đắt. Trong thời gian này anh đang đắn đo suy nghĩ lựa chọn, cuối tuần lại đến.
Anh bất giác ngồi thừ mặt ở trên ghế, hôm nay không có ai kể chuyện, thần kinh đang quen ở trạng thái lo lắng. Nghe tiếng tích tắc không ngừng của chiếc đồng hồ treo trên tường, anh như muốn nghẹt thở.
Mở máy tính tìm các thông tin thuê nhà mới nhất, anh mở QQ ra xem. Hôm nay bạn trên mạng sao ít thế này, có thể là do cuối tuần. Anh chào hỏi qua loa, anh nhận được lời nhắn của Triệu Dục Tịnh “Hôm nay tôi đến tìm anh!”.
Thạch Nham vội trả lời “Có chuyện gì vậy?”
Một hồi lâu không thấy trả lời, xem lại thì không thấy Triệu Dục Tịnh trên mạng nữa. Nghĩ đến mấy người bạn, thường ngày mọi người tíu tít ở bên nhau rất thân thiết. Từ hồi lập hội kể chuyện ma thì bọn họ cứ lần lượt biến mất, không đi công tác thì cũng là về nhà, còn có những người không biết đi đâu, sao lại có sự trùng hợp đến vậy, hay là đã có sự sắp xếp trước?
Ngồi một mình trong phòng, Thạch Nham nghĩ. Lúc đầu chính anh là người đưa ra ý kiến thành lập Hội kể chuyện ma, tính đến tuần này đến lượt anh là người thứ bảy kể chuyện. Những câu chuyện mà các bạn anh kể đều rất hay, kinh hồn, rùng rợn. Bây giờ còn lại mình anh kể cảm thấy thật vô vị.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy hai vệt sáng xanh bên ngoài ban công cứ nhấp nháy. Không biết là thứ gì, anh chưa gặp bao giờ và cứ ngồi ngắm những vệt sáng đó.
Thạch Nham ngồi rất lâu. Ngồi không chẳng có chuyện gì làm, anh đi đi lại lại trông như tập thể dục vậy, rồi coi giờ: đã 6 giờ tối rồi.
Nghĩ đến sau người bạn, thường ngày rất ít khi vào trong phòng của họ, ngày nào cũng như ngày nào đều bận rộn, khi trở về cũng đã muộn. Những ngày cuối tuần anh đều lượn qua các phòng nhưng họ cũng đã tắt đèn nên cũng chẳng biết được trong phòng mọi người như thế nào?
Hôm nay chẳng có việc gì, anh muốn vào phòng các bạn anh xem họ bày trí thế nào. Thạch Nham nghĩ vậy, vác ngay một cái ghế đứng lên ngó xem các phòng qua hướng cửa thông gió. Phòng đầu tiên rất đơn giản, giống như ký túc xá sinh viên. CHỉ có một cái gường đơn, một cái bàn học. Phòng thứ hai cũng vậy,có thêm một mô hình xe tăng kiểu mới trên tủ đầu giường. Và các phòng còn lại anh phát hiện phòng nào cũng đều trống rỗng như không có người ở. Gió từ đâu thổi vào dãy hành lang làm anh ớn lạnh.
Thật lạ, lúc mới chuyển vào mỗi người một phòng. Anh không hề phát hiện có ai chuyển ra, mà tại sao chỉ có năm phòng có người ở, cộng cả phòng anh là sáu phòng. Vậy còn một người ở đâu?
Có một người đã không ở đây, nhưng nhất định đã tham gia hội kể chuyện ma ngay từ những ngày đầu tiên. Rốt cuộc thì người đó là ai trong số họ?
Cứ nghĩ đến anh lại cảm thấy rùng mình.
Trong nhà còn có một tầng hầm, biết đâu có người ở dưới đó?
Anh đi xuống tầng hầm, càng xuống càng tối. Trong nhà yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng bước chân nặng trĩu của chính mình.
Xuống hết cầu thang tầng hầm. Một bóng đen vù qua, mặt anh như bị một thứ gì đó tạt vào cảm thấy đau rát.
Một con mèo với anh mắt xanh sáng quắc. Vốn đã sợ, con mèo xuất hiện làm anh giật mình. Thạch Nham tức giận, nổi cáu, anh nhặt hòn gạch ném con mèo “Xem mày còn dọa người được nữa không?”
Đèn dưới tầng hầm bật sáng, bên trong toàn là đồ bỏ đi – những thứ đồ mà những người thuê trước kia bỏ lại như chum nước, xe đạp trẻ con, bao đựng, v.v…
Khu này cũng sắp phá nên cũng chẳng ai dọn dẹp làm gì.
Thạch Nham ngó xung quanh, ở đây làm sao người có thể ở được, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Anh đi một vòng không phát hiện có vết tích của ai sống ở dưới này.
Anh chuẩn bị đi lên nhưng tính hiếu kỳ níu anh lại và anh tìm thấy trong tầng hầm còn có một căn phòng nhỏ đóng kín.
Căn phòng đó từ xưa đã nghe nói có người treo cổ chết ở đây.
Anh thích mạo hiểm cho nên muốn biết ở đây thực sự đã có chuyện lạ gì xảy ra?
Anh đã từng xem và được nghe những câu chuyện kinh dị, họ đều nói rằng trong những căn phòng đã có người treo cổ chết thì thường biến thành ổ quỷ, anh không tin vào điều này nếu không tận mắt được chứng kiến.
Anh ngập ngừng đẩy cửa phòng vào.
Một bàu âm u hiện ra trước mặt. Giây phút đó tuy có một cảm giác quay cuồng nhưng anh vẫn hiên ngang lắm. Lần tìm công tắc bật đèn, anh bắt đầu khám phá căn phòng này.
Toàn bụi bặm mạng nhện, có một đầu dây buộc vào cái cột, đầu kia buộc thành vòng tròn giống như là dây treo cổ khi người ta hành hình. Nơi đây đã kết thúc cuộc đời của bao nhiêu con người? Xem ra ở đây đã lâu lắm không hành quyết ai.
Trong phòng chẳng có đồ đạc gì, ngoài một cái giường sắt gỉ. Sát bên tường có một cái ghế sofa bị gãy một chân được lót bằng mấy quyển sách cũ kỹ.
Lúc này có một ít bụi từ trên dây thừng lả tả rơi xuống, cảm giác cánh cửa phía sau lưng đang nhẹ đóng lại. Quay đầu nhìn không phát hiện ra thứ gì.
Đây không biết có phải là nơi nên ở lại hay không, đi được hai bước thì có tiếng “cạch cạch”, bóng đèn vụt tắt. Cánh cửa hé lộ ra một cái hang sâu hoắm như muốn nuốt chửng tất cả, kể cả ánh sáng. Tim anh muốn vỡ ra vì sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi cái tầng hầm khủng khiếp này, bước chân dồn dập hơn nhưng cảm giác như có vậy gì đóbám theo làm anh run sợ.
Mấy lần quay đầu lại không thấy gì, chỉ có vết chân của anh in trên nền nhà đầy bụi mà thôi. Càng bước càng nhanh nhưng cảm giác như cầu thang càng lúc càng dài hơn, nó như kéo dài vô tận. Vật gì đó cứ bám sát anh, quay đầu lại đều chỉ có gió thổi mà không thấy một bóng người nào.
Anh nhìn lại lần nữa thì trước mặt là cái dây treo cổ chính là cái thòng lọng anh đã thấy trong kho.
Comments for chapter "Chương 33"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận